Đột nhiên anh phát hiện dáng vẻ bình thường của đối phương, thế mà khiến anh lưu luyến quên đường về, đôi mắt thâm thúy chuyển qua nụ cười cưng chiều.
Nhìn thấy cô bình an vô sự, lòng anh nhẹ nhõm rất nhiều, giống như đem bom trên người hủy đi, có lẽ Cụ Duệ Tường nói rất đúng, cô gái nhỏ này đã vô hình đi vào lòng anh.
Anh chưa bao giờ phát có loại tâm tình này, giống như không ghét, hơn nữa không giống cảm giác từng có trước đây.
Khóe miệng anh nâng lên nụ cười hài lòng, nghiêng người đặt một nụ hôn lên má cô.
Lạc Tình Tình xuất hiện, cô thấy, Đơn Triết Hạo ích kỷ muốn nhìn phản ứng của cô!
Không thể không thừa nhận anh đang rất cảm thụ Giản Nhụy Ái!
Anh không biết tại sao mình phải làm như vậy?
Ba giờ khuya chạy tới đây quan tâm người khác, đây là chuyện từ trước đến nay anh chưa bao giờ làm, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ làm nó. Thế nhưng hôm nay anh lại giống như một nam sinh trẻ trung, Đơn Triết Hạo có phải gặp vận ác gì không. Hay đây là chuyện ngoài ý muốn?!.
“Ừ. . . . . .” Giản Nhụy Ái duỗi ngón tay, lông mày nhíu thật chặt, vẻ mặt khó chịu, giống như nằm mơ thấy chuyện không vui: “Đừng. . . . . .”
Nét mặt của cô trở nên kinh hoàng, giọng nói run rẩy, làm cho Đơn Triết Hạo cực kỳ đau lòng.
Anh ngồi xuống ở đầu giường, vuốt ve đầu của cô, nói lời trấn an: “Không sợ, đừng sợ. . . . . . anh ở bên cạnh em rồi!”
Giản Nhụy Ái hốt hoảng bắt lấy cánh tay Đơn Triết Hạo, mặt không ngừng hướng về cánh tay anh cọ qua cọ lại, trong mộng cô rất sợ, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, vẻ mặt hoang mang dần lấy lại bình tĩnh.
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Á như gặp nguy hiểm tìm được chỗ trú an toàn, cái loại mèo nhỏ bị hoảng sợ, từ từ khiến tâm nóng nảy của anh nguội lạnh.
Anh cầm cổ tay của cô, mở chân ra, nằm xuống, mỗi động tác đều rất cẩn thận, chỉ sợ làm Giản Nhụy Ái kinh sợ.
Đơn Triết Hạo không biết mình cũng có một mặt dịu dàng như thế! Nhẹ nhàng đem Giản Nhụy Ái kéo vào trong ngực.
Giản Nhụy Ái đang sợ hãi giống như tìm được cảm giác an toàn, theo bản năng hướng về nơi ấm áp.
‘xoạt’ Đơn Triết Hạo đột nhiên căng thẳng, cả người cứng lại!
Anh ôm thân thể mềm mại, cô gái nhỏ không hiểu chuyện rồi, cứ nè nheo trong lồng ngực anh, khiến thân dưới của anh trở nên phấn chấn.
Mà Giản Nhụy Ái đang ngủ lại như không biết chuyện gì xảy ra? Nhưng thân thể giãy giụa, muốn tìm nơi ấm áp hơn, tựa như chim Yến qua mùa đông, đang liều mạng tìm kiếm đất sống cho mình.
Cô nhàn nhạt phun hơi thở lên quần áo Đơn Triết Hạo, không có ý thức hành động của mình, thành công trêu đùa tính nhẫn nại của Đơn Triết Hạo .
Đơn Triết Hạo đã không nén được sự đói khát khó hiểu của mình, lật người đè lên cơ thể Giản Nhụy Ái, che môi của cô lại. . . . . .
Giản Nhụy Ái từ trong mộng thức tỉnh, nhìn thấy người đàn ông đang ôm ấp yêu thương trên người mình, mắt không khỏi trừng lớn!
Đơn Triết Hạo! Làm sao anh lại xuất hiện ở phòng của cô? Từ trong đôi mắt anh cô có thể đoán ra biểu cảm, loại cảm xúc kia khiến Giản Nhụy Ái đỏ mặt.
“Ừ. . . . . .” Hai mắt cô nhìn cánh tay cường tráng của anh, kháng cự sự xâm phạm của anh.
“Không nên cử động!” Đơn Triết Hạo ra lệnh.
Giọng nói như mệnh lệnh rất có lực, khiến Giản Nhụy Ái đang giãy giụa, lập tức dừng lại, hai người với bốn con mắt cùng chạm nhau.
Đơn Triết Hạo cúi người ngậm môi của cô, mùi vị trên cơ thể cô vô cùng tốt đẹp, hương vị ngọt ngào hấp dẫn lòng người, anh từ từ đẩy cánh môi của cô lên, cay hàm răng của cô ra, hút dịch vị ngọt ngào của cô.
“Ưmh. . . . . .” Giản Nhụy Ái không ngăn được mình hả miệng ra, cử chỉ hôn hít của anh, khiến cô từ từ lạc mất chính mình.
Chiếc lưỡi nhàn nhạt từ từ kích thích khát vọng trong lòng Đơn Triết Hạo, nụ hôn đơn giản như thế này không thỏa mãn được dục vọng của anh, anh dùng lực hôn thật mạnh, hút chặt lấy, nhưng hút như thế nào cũng thỏa được ham muốn!
Giản Nhụy Ái đưa ánh mắt mê ly nhìn anh, nụ hôn của anh luôn bá đạo như thế, nhưng cũng dễ dàng khiến lửa tình dịu dàng trong cô bùng cháy.
Lòng cô trở nên hoảng loạn, trong nháy mắt bị nụ hôn bá đạo lắp đầy, nội tâm mất cảm xúc, chỉ để mặc cho Đơn Triết Hạo trêu đùa.
Đơn Triết Hạo khẽ chạm cánh môi cô, hô hấp của hai người hòa làm một, Giản Nhụy Ái không nhịn được cổ họng tràn ra một tiếng rên rỉ.
Cô tham lam uống từng ngụm khí, thời gian nghỉ ngơi, bàn tay Đơn Triết Hạo xâm nhập vào cổ áo cô, cánh môi đầy đặn chạm lên môi cô, dùng lưỡi không ngừng trêu đùa cánh môi đỏ, sau dò xét trong khoang miệng.
Đơn Triết Hạo thiết tha muốn đoạt lấy, cắn nuốt vào khiến nó dần đau đớn, nụ hôn khiến cho thần hồn điên đảo, kích thích đến thần kinh của cô, cũng đem cô từ trong mộng đánh thức.