[Chủ Công] Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Ngoại truyện: Đáng yêu 2


Nếu bán theo cân, bé kem viên nhỏ xinh này chẳng được mấy miếng, kiếm chẳng ra đồng nào.

Thà bán nguyên con còn hơn. Dù sao nhìn cũng dễ thương, ắt sẽ có người thích.

Người đeo mặt nạ liếc nhìn bé kem viên nhỏ bị nhốt trong lồng, lê bước kéo chiếc lồng về phía khu 13: “Bán ở khu 13 vậy, biết đâu có kẻ nào đó muốn mua. Nếu không, lũ say rượu và du côn ở đó cũng thường có những sở thích… kỳ quặc.”

Giữa dòng người tấp nập, nhóc hạt dẻ luồn lách khắp nơi trong lo lắng. Cậu đã đi từ vùng nhiễm xạ hỏi dò đến tận khu 13: “Bé kem viên trông hiền lành thế kia, tên buôn người kia chắc chắn muốn bán cậu ấy cho ai đó, hoặc tệ hơn…”

Nhóc hạt dẻ không dám nghĩ tiếp.

“Ầm!” – Một tiếng động, nhóc hạt dẻ va phải ai đó và ngã dúi dụi xuống đất. Cậu chớp chớp mắt, ngước nhìn người mình vừa đâm sầm vào.

Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc chiếc áo khoác gió đơn giản nhưng toát lên vẻ cứng rắn và mạnh mẽ, tựa như một chiến binh dày dạn trận mạc.

Nhóc hạt dẻ tinh mắt nhận thấy vết chai trên đầu ngón trỏ của người đàn ông – dấu hiệu của một tay súng lão luyện, có thể là quân nhân, hoặc… một tay súng thuê hay sát thủ.

Ánh mắt cảnh giác của nhóc hạt dẻ liếc nhìn người lạ mặt.

Thẩm Chiêu bị đâm sầm vào nhưng không hề tức giận, ngược lại còn đưa tay định đỡ dậy: “Cẩn thận chút chứ.”

Nhóc hạt dẻ liếc nhìn bàn tay Thẩm Chiêu, mắt chớp chớp, trong lòng chợt nảy ra ý định.

Cậu nắm lấy tay Thẩm Chiêu nhưng không chịu đứng dậy, bất ngờ oà lên khóc nức nở.

“Ơ… cậu bé!” Thẩm Chiêu sửng sốt, ngay lập tức nhận thấy ánh mắt dò xét của đám đông xung quanh như thể anh vừa bắt nạt trẻ con.

Viên hạt dẻ ôm chặt lấy anh không chịu buông: “Em trai cháu mất tích rồi… làm sao bây giờ… chắc nó bị bắt nấu canh mất rồi, nó bé tí teo thế kia thì nấu được mấy miếng…”

“……” Thẩm Chiêu choáng váng trước cách ví von kỳ quặc, nhưng ánh mắt dò xét của đám đông khiến anh vô thức cảm thấy có lỗi, cứ như chính anh là kẻ xấu đem trẻ con đi nấu canh. Vội vàng an ủi và cố kéo cậu bé vào góc, nào ngờ hành động này càng khiến anh trông giống một tên buôn người đáng ngờ.

Những ánh mắt khinh bỉ đã đổ dồn về phía anh.

“Người này thế nào vậy…”
“Lại gặp phải buôn người rồi, chà… thời nay ai cũng thế…”

Chẳng có ai thực sự ra tay giúp đỡ. Dân cư khu 13 vốn quen với cuộc sống nghèo khó, chỉ dám lên án bằng ánh mắt đã là lắm rồi.

Nhưng Thẩm Chiêu – một người cả đời ngẩng cao đầu – rõ ràng không chịu nổi những cái nhìn phán xét này.

“Ôi, cục cưng xinh thế kia, hắn ta định lôi về nhà làm gì nhỉ… Đồ súc sinh!”
“Đúng đấy…”

“……” Thẩm Chiêu bất lực buông xuôi: “Thôi đừng khóc nữa, chú giúp cháu tìm em được chưa?”

Viên hạt dẻ lập tức ngừng khóc: “Thật ạ?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.