“Một, hai, ba… mười!” Nhóc hạt dẻ đếm xong mười viên tinh hạch, đẩy về phía lái buôn chợ đen, “Đồ đâu?”
Lái buôn chợ đen ném xuống hai bao lương thực khô to đùng.
“Còn nữa,” Bé con giơ tay nhỏ xíu ra, “Lần trước hứa rồi, đừng có trốn.”
Lái buôn trừng mắt, quẳng thêm một bộ quần áo mới tinh cùng một que hồ lô đường bọc kín cho Tạ Diêm: “Cút nhanh!”
Nhóc hạt dẻ tỉ mẩn kiểm tra bộ đồ, rồi quay đầu chạy vụt về “nhà”.
Khó mà gọi là nhà được. Chỗ ở thể này chẳng khác nào ổ chuột, vài tấm ván mỏng dựng tạm thành túp lều xiêu vẹo, tưởng chừng cơn bão cát vùng phóng xạ quất qua là đổ sập.
Nhưng hôm nay, nhóc hạt dẻ có tâm trạng đặc biệt vui.
Cánh tay nhỏ xíu giơ lên chưa kịp chạm vào cánh cửa ọp ẹp, đã có người mở từ bên trong.
Một bé kem viên nhỏ xíu ngước nhìn: “Ca ca.”
Không biết đã đứng đợi bao lâu rồi.
Nhóc hạt dẻ bật cười, đưa đồ đã mua cho bé kem viên.
Lương khô, quần áo mới… và – cố ý giấu que hồ lô đường sau lưng.
Bé kem viên siêng năng nhận lấy hai túi lương thực – hai túi to đùng so với bàn tay nhỏ, khiến bé suýt trượt tay. “Bịch bịch” chạy vào bếp xếp đồ gọn gàng.
“Ca ca, vất vả rồi.” bé kem viên lại “bịch bịch” chạy ra, đưa tay muốn nắm tay anh.
Nhóc hạt dẻ cố tình tránh đi.
Bé kem viên kiên trì giơ tay lần nữa.
Nhóc hạt dẻ vẫn đứng im.
Bé kem viên đứng yên ngước nhìn anh một lúc, rồi khẽ kéo vạt áo.
Cục hạt dẻ giả vờ không hay.
Bé kem viên từ từ buông tay, đôi mắt đỏ ngước nhìn ca ca thật lâu, rồi bình thản quay đi, mở miếng vải rách bắt đầu thu xếp đồ đạc – chuẩn bị bị đuổi.
Chắc nuôi mình tốn kém quá, ca ca mệt rồi, không muốn mình nữa.
Bé kem viên tự gói ghém mọi thứ, quyết không làm phiền ca ca thêm.
Bỗng que hồ lô đường lấp lánh hiện ra trước mắt.
Đôi mắt đỏ chớp chớp.
Nhóc hạt dẻ cũng chớp mắt theo: “Lần trước xem sách tranh, em không biết hồ lô đường trông thế nào mà? Nè, nó trông như thế này này.”
Bé kem viên ngây người nhìn chằm chằm.
Lớp vỏ đường trong suốt giòn tan ôm lấy những quả sơn tra đỏ au, tựa như đôi mắt đỏ lấp lánh của bé kem viên vậy.
Cục bột đưa que hồ lô chạm nhẹ vào môi em: “A~”
Bé kem viên ngoan ngoãn há miệng.
Rộp – tiếng vỏ đường vỡ tan. Vị ngọt của đường hòa cùng vị chua thanh của sơn tra lan tỏa trong khoang miệng, bốc thẳng lên tận óc.
Nhóc hạt dẻ nghiêng đầu: “Có ngọt không?”
Bé kem viên đẩy nhẹ tay anh, muốn nhường lại que hồ lô đường để anh cũng nếm thử.