Theo lẽ thường, sau khi Tạ Diêm ký đơn đăng ký kết hôn, mọi chuyện đã phải kết thúc viên mãn, rồi hắn và Sở Thập Hàm sẽ sống hạnh phúc mãi mãi…
Tạ Diêm liếc nhìn chiếc còng bạc trên cổ tay phải: “…?”
Cái kết này có vẻ hơi lạ?
Hắn đang ngồi trên giường… căn hộ mà hai người từng sống chung, đầu kia của chiếc còng bị khóa chặt vào thành giường. Mỗi khi Tạ Diêm cử động, tiếng xích lại leng keng vang lên.
Thản nhiên dựa vào đầu giường, hắn nhìn “vợ” đang ngồi bàn làm việc chỉnh sửa dự thảo vừa nhận được: “Sở thiếu tướng định còng anh đến bao giờ? Nếu anh muốn đi vệ sinh thì sao?”
Sở Thập Hàm nhíu mày đọc bản thảo, thậm chí chẳng thèm liếc mắt sang Tạ Diêm: “Cứ đợi đến lúc anh thật sự muốn đi rồi tính sau.”
“Ồ, vậy anh muốn đi ngay bây giờ.” Giọng Tạ Diêm pha chút trêu đùa, “Bởi nhớ mùi rượu tequila quá… nên đã uống hơi nhiều…”
Sở Thập Hàm khựng lại, nghiêng đầu liếc nhìn Tạ Diêm, rồi cuối cùng đặt tập tài liệu xuống, bước tới cúi người… tóm chặt cổ áo Tạ Diêm: “Nhớ quá? Thế sao đến giờ mới chịu về?”
Tạ Diêm ngửa đầu ra sau, tóc bạc xõa xuống, ánh mắt lặng lẽ dán vào Sở Thập Hàm.
“Hay là… chỉ nói cho vui miệng?” Sở Thập Hàm cúi thấp người, khi trán chạm vào Tạ Diêm, mùi tequila đậm đặc cố ý tỏa ra khắp phòng.
“…” Tạ Diêm nheo mắt ngửa cổ, tin tức tố mưa gỗ lỡ thoát ra đôi chút. Gương mặt hắn vẫn điềm nhiên, chỉ có nốt ruồi giọt lệ càng thêm rõ nét khi mắt nheo lại. “Nếu chỉ nói cho vui… thì Sở thiếu tướng muốn anh chứng minh thế nào?”
Sở Thập Hàm cúi đầu thấp hơn nữa, thè lưỡi liếm nhẹ vào nốt ruồi Tạ Diêm: “Anh nghĩ sao?”
Tạ Diêm ngước mắt nhìn Sở Thập Hàm một lúc, khóe mắt cong cong, cười khẽ áp sát lại: “Anh biết rồi.”
Tạ Diêm hôn lên môi Sở Thập Hàm.
Kỳ thực họ đã rất lâu không hôn nhau, không kể một năm xa cách, ngay cả khi ở bên nhau cũng vì đủ thứ tình huống mà chẳng thể hôn nhau, đặc biệt là nụ hôn của Tạ Diêm… còn có tác dụng kỳ lạ khó nói.
Rõ ràng lúc đầu Sở Thập Hàm mới là người ở thế chủ động khi nắm cổ áo Tạ Diêm mà cúi xuống hôn, nhưng vừa mới bắt đầu, tình thế đã đảo ngược một cách kỳ lạ.
Từ chỗ Sở Thập Hàm túm cổ áo Tạ Diêm mà hôn, đến lúc Tạ Diêm dần dần ôm lấy Sở Thập Hàm, đặt cậu ngồi lên người mình, một tay giữ eo một tay nắm sau đầu khóa chặt, khiến cậu muốn né tránh cũng không được.
Tạ Diêm vừa mút nhẹ môi Sở Thập Hàm, vừa cuốn lấy đầu lưỡi vừa mới quấy rối của cậu, hoàn toàn khống chế cậu theo nhịp điệu của mình.
Càng hôn, lực tay Sở Thập Hàm túm cổ áo Tạ Diêm càng lúc càng yếu dần, cho đến khi bàn tay cậu từ chỗ nắm chặt cổ áo chuyển sang ôm lấy cổ Tạ Diêm.
Tạ Diêm cảm nhận người trong lòng mình đang dần nóng lên.
Nước bọt của hắn phát tác nhanh thế sao…