“Ta đã cảm ứng được – ‘Hắn’ đang ở trong học viện quân sự đó.”
“Lại có người đang săn lùng ‘Hắn’.”
“Loài người quả thật tham lam không đáy. Đuổi chúng ta đi, lại thèm khát sức mạnh của ‘Hắn’. Một hạt bụi cũng dám mơ với tới ánh sáng của rồng lửa… Yên tâm, không ai có thể tìm thấy ‘Hắn’ trước ta.”
…
Tạ Diêm mở tủ lạnh, tay nhặt lọt chai nước khoáng uống vội một nửa rồi vặn chặt nắp lại. Nửa chai còn lại bị ném bộp lên ghế sofa.
Hắn ngả người tựa vào tủ lạnh, mắt vô hồn nhìn lên trần nhà trống trải. Ánh đèn thông minh chiếu xuống thứ ánh sáng trắng gắt đến chói mắt, thế mà Tạ Diêm cứ nhìn thẳng vào đó không chớp mắt, như thể hoàn toàn không cảm thấy khó chịu.
Trong đôi mắt hắn, chấm sáng trắng dần bị nuốt chửng bởi màu vàng kim.
Tạ Diêm cũng cảm nhận được đồng tử mình đang mất kiểm soát, chuyển sang sắc vàng.
Vốn dĩ trước đây hắn hoàn toàn có thể khống chế được… Quay đầu nhìn vào bóng mình phản chiếu trên cánh tủ lạnh, đôi mắt xanh biếc đang dần chuyển sang màu vàng kỳ dị.
Là do kỳ nhạy cảm chăng? Tạ Diêm nhìn chằm chằm vào hình bóng phản chiếu, nghi ngờ từ lâu chôn giấu bỗng trồi lên – có thật sự do tuyến thể tổn thương gây rối loạn tin tức tố?
Hay… là vì cơ thể hắn đang biến dị?
Tạ Diêm không hề điềm tĩnh như vẻ ngoài hắn thể hiện. Không ai có thể bình thản sau khi đột nhiên biến thành quái vật.
Hắn thức trắng đêm này qua đêm khác, mày mò kiểm soát năng lực mới, đập tan kế hoạch cuộc đời đã vạch sẵn để vẽ lại một lộ trình khác.
Nếu một ngày nhân loại không dung thứ hắn, ít nhất hắn không thể ngồi chờ chết.
Đó cũng là lý do hắn đột ngột giao dịch với hai biến thể Chương Thanh Hồi và Thẩm Dung – hắn đã thay đổi hoàn toàn phương hướng mở rộng thế lực.
Tạ Diêm sắp xếp từng bước một cách chỉn chu, vẻ ngoài mạnh mẽ và điềm tĩnh. Nhưng đôi khi, hắn cũng có chút bối rối khó tả.
Ví dụ như… lúc này.
Hắn đột nhiên xắn tay áo sơ mi lên. Trên làn da vốn trắng muốt, một lớp vảy vàng óng ánh hiện ra lấp lánh dưới ánh đèn.
Mình là một con quái vật, Tạ Diêm thầm nghĩ.
Có lẽ hắn chẳng hề bị rối loạn tin tức tố gì, đơn giản chỉ là bản chất một con thú hoang không kiểm soát được dục vọng mà thôi.
Màu vàng trong đồng tử đang dần nuốt chửng màu xanh biếc vốn như mặt hồ tĩnh lặng.
Tạ Diêm nhíu mày, đôi mắt dị thường đăm đăm nhìn lớp vảy trên tay, rồi đột ngột rút lưỡi dao năng lượng bên hông.
Lưỡi dao lạnh lẽo áp sát vào lớp vảy vàng.
Hắn thực sự không dám gặp Sở Thập Hàm lúc này.
…
Sở Thập Hàm đang bước đi thì trông thấy chiếc xe bay của Tạ Diêm lao tới từ phía đối diện.