“Rầm! Rầm! Rầm—”
Mỗi tiếng động vang lên trong phòng khiến Chương Thanh Hồi và Thẩm Dung giật nảy mình. Hai người liếc nhìn nhau rồi lặng lẽ lùi xa hơn.
Chỉ khi mọi thứ đã yên ắng, họ mới dám hé cửa nhìn vào.
Tạ Diêm đang tựa lưng vào tường, thong thả lau tay bằng chiếc khăn lụa cao cấp, dáng vẻ thanh lịch như một quý ông thực thụ.
Nếu không có chi tiết đôi giày da bóng lộn đang đạp lên một cái đuôi chuột khổng lồ vẫn còn giật giật.
Và cái đuôi ấy, hóa ra lại thuộc về một người đàn ông trung niên đã bị đánh bán sống bán chết.
Thẩm Dung e dè nhìn xuống sàn: “Hắn… hắn còn sống chứ?”
“Chưa chết.” Tạ Diêm liếc nhìn Thẩm Dung, hai thuộc hạ lập tức khéo léo lôi con biến dị hình chuột đang nằm bẹp dí sang một góc, trói chặt như bánh chưng.
Chương Thanh Hồi nhíu mày: “Dù sao tên này cũng là đồng loại của chúng ta…”
“Nghe lão đại nói, tên này phạm tội nghiêm trọng,” Thẩm Dung thì thào, “ăn trộm tài liệu mật của Đế quốc và Liên bang, còn cắn đứt tay lính canh ngăn cản. Em chỉ dệt vài sợi chỉ hồng mà còn bị bắt, sao hắn không phải đi đạp máy may?”
Chương Thanh Hồi: “…” Đố kỵ thế có hợp lý không?
“Dù sao, ta coi như bắt kẻ xấu thôi,” Thẩm Dung thắt nút thật chặt sau lưng con biến dị, liếc nhìn Tạ Diêm đang đứng gần đó, “Hồi ca không thấy lão đại hôm nay khác lạ sao? Em thì dám đâu chọc giận lúc này, muốn sống thêm vài ngày nữa…”
Chương Thanh Hồi lặng nhìn Thẩm Dung đã nhanh chóng xưng “lão đại”, rồi quay sang quan sát Tạ Diêm.
Nhưng… cái gã Tạ Diêm này, thực lực có đáng sợ quá không? Con biến dị hình chuột bị bắt thuộc dạng cường hóa thân thể, tốc độ kinh người, móng vuốt tẩm độc.
Người thường chưa kịp nhận ra đã trúng độc mất khả năng chiến đấu.
Con chuột biến dị này đã tiến hóa lâu năm, sử dụng năng lực điêu luyện, thứ hạng trong tổ chức còn cao hơn cả Chương Thanh Hồi.
Vậy mà Tạ Diêm hạ gục gã dễ dàng như trở bàn tay. Rốt cuộc hắn là ai? Sao trước giờ chưa từng nghe danh?
Trong khi Chương Thanh Hồi còn đang suy đoán thân phận thực sự của “lão đại”, Tạ Diêm đã thản nhiên rút thiết bị liên lạc, gọi cho Sở Thập Hàm.
Cuộc gọi được chấp nhận ngay lập tức.
“Tạ Diêm?”
“Ừm.” Giọng hắn nhẹ nhàng, “Trung tướng Đàn đi rồi à?”
Năm tiếng trước, Tạ Diêm đã gọi cho Sở Thập Hàm ngay khi cậu vừa rời đi, không ngờ bị cúp máy thẳng thừng.
“Đang bận.” – Là toàn bộ tin nhắn nhận được.
Tạ Diêm im lặng đặt thiết bị xuống, vừa lúc nhận nhiệm vụ mới từ Mục Tư Niên.
Hắn thậm chí chẳng cần nhờ tới Sở Thập Hàm bận rộn, tự mình xử lý con chuột biến dị.