Lực tay Tạ Diêm hơi lỏng đi. Hắn nhìn cậu với ánh mắt vừa nghi hoặc vừa như đang dụ dỗ: “Em định… cho tôi như thế nào?”
Sở Thập Hàm nhìn hắn lâu giây lát, rồi trong tư thế vẫn bị đè ép, cậu đột ngột túm lấy cổ áo Tạ Diêm.
Tạ Diêm chưa kịp phản ứng đã bị kéo sụp xuống. Đôi mắt vàng giãn ra ngạc nhiên khi cậu cắn nhẹ vào môi hắn.
Đầu lưỡi cảm nhận vị tanh nóng, Sở Thập Hàm dùng lưỡi liếm đi giọt máu ứa ra. Cử chỉ trở nên dịu dàng hơn, như một lời an ủi, từng chút một mơn man trên môi Tạ Diêm.
Sở Thập Hàm ngước mắt nhìn Tạ Diêm, đôi mắt vàng của hắn không rời khỏi cậu.
Tạ Diêm trong kỳ nhạy cảm trở nên ngốc nghếch thật, hôn nhau phải nhắm mắt chứ.
Một lớp hồng mỏng phủ lên gò má Sở Thập Hàm. Cậu cố nhớ lại những lần Tạ Diêm thường làm, đưa đầu lưỡi dừng ở khe môi cố gắng len lỏi vào.
Nhưng Tạ Diêm không chiều theo ý cậu.
Đầu lưỡi mềm mại vấp phải lực cản, cong nhẹ. Sở Thập Hàm dường như đã dùng hết dũng khí và thủ đoạn, giờ chỉ biết rút lui chút xíu.
Bỗng Tạ Diêm hé môi, cuốn lấy lưỡi cậu vào trong. Hắn nghiêng đầu ngậm chặt môi Sở Thập Hàm, quấn lấy đầu lưỡi vừa quậy phá nãy giờ, xoắn xuýt vài vòng rồi đột ngột đẩy ra, buông môi cậu.
Sở Thập Hàm vô thức đuổi theo chiếc lưỡi, ngẩn ngơ nhìn lên. Không ngờ Tạ Diêm lại kết thúc nụ hôn nhanh chóng thế.
Tạ Diêm chỉ khẽ chớp mắt vàng, tựa người lên cái tổ xây vụng về, dùng ngón tay xoa nhẹ lên đôi môi đỏ ửng của cậu: “Chỉ cho tôi nhiêu đây thôi?”
Tạ Diêm hỏi với vẻ tham lam vô độ.
Sở Thập Hàm bị đè ép dưới thân hình hắn, mặt lạnh không chút biểu cảm, khẽ suy nghĩ. Vừa định mở miệng đáp lời, bỗng Tạ Diêm thừa cơ thọc ngón tay vào khoang miệng cậu.
“Ưm…” Sở Thập Hàm miễn cưỡng há nửa miệng, mắt nhìn thẳng vào hắn.
“Biểu cảm của em luôn như vậy…” Tạ Diêm chống cằm, vừa dùng ngón tay ra vào giữa đôi môi cậu, vừa thưởng thức gương mặt ửng hồng của Sở Thập Hàm, “hay là làm loạn nó lên thì hơn.”
Âm thanh nước bọt bị khuấy động vang rõ trong không gian tĩnh lặng. Tạ Diêm nhìn khóe mắt đỏ au của Sở Thập Hàm dưới kích thích sinh lý lẫn tâm lý, lòng dâng lên thứ khoái cảm tăm tối. Hắn cúi sát thì thầm độc địa:
“Tôi không tốt như em nghĩ đâu, Sở Thập Hàm. Giao mình cho tôi, em sẽ hối hận.”
“Ưm…” Không… không hối hận… Sở Thập Hàm muốn trả lời nhưng ngón tay quấy phá trong miệng khiến cậu không thốt nên lời. Ánh mắt Tạ Diêm nhìn cậu như đã tuyên án tử hình trước – một sự hối hận tất yếu.
Sao lại có người ca ca xấu xa đến thế…
Sở Thập Hàm liền dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên ngón tay Tạ Diêm.
Cử động của Tạ Diêm đột nhiên ngừng bặt.
Như đang hoàn thành một nhiệm vụ hệ trọng, Sở Thập Hàm từ tốn liếm dọc theo ngón tay hắn, khi đến đầu ngón, cậu còn khéo léo dùng lưỡi mơn nhẹ một cái.