Khang Nam bên này cũng chột dạ, anh chờ đợi xem cô phản ứng thế nào. Quý Hải cũng căng thẳng không kém mà lén nhìn sang. Rồi nghe được lại muốn nhẩy mông đứng dậy.
– Sao mọi người nói anh ấy đi được một năm rồi? Anh có nhớ mặt anh ấy không?
– Em tai nạn vào ngày bao nhiêu? Có ai nói cho em biết không?
Khương Diệp uống chút rượu rồi trầm ngâm.
– Mọi người nói em bị hồi giữa tháng 6 còn cụ thể thì em không nhớ nữa.
– Giữa tháng 6 sao? Đúng dịp anh gặp lại em mà? Anh sang dự hội nghị từ ngày 10 đến ngày 25. Hôm anh gặp em là ngày… đợi tý anh xem lịch.
Ambhom mở điện thoại lên, anh có thói quen đánh dấu các sự kiện trong lịch, ngày hôm ấy gặp Khương Diệp là vào những ngày cuối của hội nghị. 20 kết thúc vào thứ sáu vậy thì chắc chắn cô bị tai nạn sau khi gặp lại anh.
– Nếu như em nói, có thể sau khi gặp anh thì em gặp tai nạn. Vậy thì em tai nạn chồng em mới đi, sao em bị như vậy mà anh ta lại bỏ đi?
Quý Hải nghe vậy mặt nóng bừng bừng mà nghiến răng ken két. Nếu không vì Khang Nam ngăn lại thì anh đã phi sang nói cho ra nhẽ rồi.
Khương Diệp lại uống thêm cốc rượu, lắc đầu cười buồn.
– Em cũng không biết, có thể hoạn nạn khiến người ta nhận ra bản chất một người. Cũng có thể vì anh ấy bỏ em đi khi em gặp nạn nên mọi người mới tìm cách nói dối khiến em không đau lòng cũng nên.
Nói đến đây, trong lồng ngực cô lại dội lên cảm giác đau buốt. Cái gì gọi là tình yêu vượt qua sóng gió chứ? Cô không nhớ gì về người chồng ấy nhưng tại sao mỗi lần nhắc đến anh ta thì cô lại đau lòng. Hiện bây giờ, lòng cô cũng đau, đau như có thể xé ra hàng trăm mảnh vậy. Nếu thực sự anh bỏ cô mà đi vì cô không còn như trước thì sao còn khiến cô đau lòng như vậy? Khương Diệp ôm ngực mình, kìm nén cảm giác châm chích khó chịu. Cô bị tai nạn, có lẽ tim cũng ảnh hưởng rồi chăng…
– Thôi bỏ đi, nếu anh ta không muốn ở bên em thì anh sẽ bên em. Không nhớ gì cũng chẳng sao cả, từ từ sẽ nhớ không phải sao?
Khương Diệp lắc đầu xua tay.
– Không được, anh thân phận cao quý như vậy nên không hợp với em đâu. Chúng ta chỉ nên là bạn thôi.
– Sao em lại có ý nghĩ như vậy? Anh thấy chẳng có gì quan trọng cả. Mà em cũng đâu phải xuất thân kém cỏi gì mà phải tự ti thế?
– Dù sao em cũng đã lấy chồng có con rồi. Anh ấy có là người tệ bạc thì em cũng chưa…
Khương Diệp lại thấy bối rối lẫn khó hiểu. Nếu anh ta bỏ đi thì chắc hẳn hai người phải ly hôn hoặc anh ta đơn phương lý hôn rồi cũng nên.
– Có lẽ em bị bỏ rồi cũng nên nhỉ? Mọi người sợ em buồn nên mới giấu em thì phải.
– Em đừng buồn như vậy? Người như thế sẽ không xứng đáng với em.
Khương Diệp lau nước mắt gật đầu cười.
– Đúng vậy, em không nên đau lòng thì hơn, cũng không nên nghĩ đến anh ta nữa.
– Ừ, sống vui vẻ nhé!
Hai người cụng ly uống rượu vui vẻ còn bên bàn kia thì hai người mặt mũi rất khó coi. Quý Hải nhìn Khang Nam đang ngồi từ tốn ăn, không biết anh đang nghĩ gì nhưng chắc chắn là rất đau lòng vì động tác dùng dao cắt thịt có hơi mạnh. Anh muốn khuyên thì cũng không biết nói gì để xoa dịu sự khó chịu trong lòng người đàn ông này.
Xong bữa ăn, Ambhom ngỏ ý đưa cô đi dạo nhưng Khương Diệp muốn về nhà. Đi qua chỗ Khang Nam, cô đứng sững lại khiến cả hai người đàn ông mặc đồ ngủ đều căng thẳng. Quý Hải vẫn lấy menu che mặt không nhìn còn Khang Nam thì biết cô đang đứng gần mình vì ngửi thấy mùi hương chưa tan đi. Anh cũng hồi hộp không kém.
Khương Diệp nhìn hai người họ ăn mặc chẳng giống ai, vào nhà hàng sang trọng thế này lại mặc đồ ngủ, mà ở đây hẹn hò các cặp đôi thì hai người đàn ông này lại đi cùng nhau… chẳng lẽ lại là gay. Gay giờ lại đẹp trai như vậy có phí không nhỉ? Cô xinh thế này bị chồng bỏ còn trai đẹp lại đi yêu nhau hết rồi.
Cô nhìn người đàn ông đang ngồi ăn, giơ tay lên huơ qua mặt không thấy anh ta phản ứng thì hỏi nhỏ.
– Anh cho tôi tên hãng nước hoa anh dùng được không?
Quý Hải nhìn chằm chằm hai người họ, lúc này anh mới thả menu xuống vì đã chắc chắn Khương Diệp không nhớ ra bọn họ.
– Loại tôi dùng không được bán ra thị trường, tôi đặt riêng nơi tinh chế tinh dầu. Nếu cô thích thì để lại số điện thoại, tôi sẽ đặt tặng cô.
– À không… mùi hương này của anh tôi thấy quen thuộc. Vậy mà lại không bán, chẳng lẽ…
– Có chuyện gì sao?
– Doris, đi thôi em.
Khương Diệp chưa trả lời thì Ambhom gọi nên cô không nói chuyện cùng anh ta nữa mà rời đi.
– Thanh toán đi rồi đi thôi, cậu ăn xong chưa?
– Chúng ta đâu đến đây để ăn, nhưng lúc anh mải để ý người ta thì em cũng tận dụng ăn hết không bỏ phí rồi.
Quý Hải lại quầy thanh toán, lần nữa anh thấy thật xấu hổ khi người ta cứ nhìn dán lên mình. Mặc đồ ngủ thì đã sao chứ? Miễn là có tiền trả là được còn gì?
– Hai anh có phải là một cặp không ạ? Nhà hàng sẽ giảm giá 10% cho các cặp đôi ạ.
– Không cần, thanh toán nhanh cho tôi.
Hai người rời khỏi nhà hàng, Quý Hải trêu đùa.
– Họ nghĩ anh và em là gay đấy, có khi nào lúc nãy chị dâu cũng nghĩ vậy không anh.
– Kệ đi, xem cô ấy đi đâu rồi đi theo đi.
– Dạ, cứ từ từ không phải vội đâu ạ, chị vẫn gần đây thôi.
Khương Diệp đi qua quán nướng nhỏ bên đường có thằng bé con đang vẫy khách liền yêu cầu Trọng dừng xe.
– Tôi vào đây một lát, anh về trước đi, lát tôi về.
– Tổng giám đốc, cô vừa ăn tối mà.
– Tôi muốn ăn tiếp. Anh cứ về đi.
Khương Diệp mở cửa xe đi xuống, thằng bé con nhìn thấy thì chạy ào lại ôm lấy cô.
– Chị Diệp, sao lâu lắm rồi chị mới đến đây. Anh đẹp trai kia đâu ạ?
Khương Diệp không vội trả lời nó mà nhìn chằm chằm.
– Em biết chị hả?
Thằng bé thấy vậy liền lùi người lại lạ lẫm. Nó quan sát kĩ Khương Diệp rồi mới gật đầu.
– Chị tên là Khương Diệp đúng không?
– Ừ
– Em là Tú đây mà, sao chị đã quên em rồi?