Khương Diệp đi vào sảnh khách sạn để lên họp phòng ban thì có người gọi giật lại.
– Doris.
Cô không biết là gọi mình nên vẫn đi băng băng đến khi có người đứng chặn trước mặt thì cô mới dừng lại.
– Có chuyện gì sao?
Ambhom thấy Khương Diệp nhìn mình xa lạ, chẳng vui mừng như lần gặp trước liền tắt hẳn nụ cười. Anh nhớ ra tên lần trước cô nói nhưng phát âm không chuẩn khiến Trọng phá lên cười.
– Khuông… Dip… em không nhận ra anh sao?
– Anh là ai?
Trọng nhìn người đàn ông trước mặt, lại thấy vệ sĩ đứng sau thì nhanh chóng giải thích.
– Chị ấy bị tai nạn nên không nhớ hết mọi người đâu ạ. Anh nên giới thiệu lại cho chị ấy nhớ ạ.
Ambhom ngạc nhiên không thôi, anh nhìn Khương Diệp lo lắng.
– Dip… anh là Ambhom, bạn của em ở Anh đây. Sao lần trước gặp, em vẫn khỏe mạnh cơ mà?
– Anh nói anh là bạn em hả?
– Đúng vậy, em còn là người yêu anh nữa.
Cơ mặt Trọng giật giật nhìn người đàn ông kia. Người yêu sao, từng yêu nhau hả? Sao anh tưởng cô ế cơ mà. Sao giờ lại yêu tận Hoàng tử Thái Lan thế này?
– Xin lỗi, tổng giám đốc tôi không nhớ gì nên anh đừng nói sai sự thật ạ.
– Không, tôi và cô ấy từng khá thân thiết, nếu không phải về nước thì chắc chắn chúng tôi đã yêu nhau rồi.
– Vậy sao?
Trọng liếc nhìn Khương Diệp nhưng cô chẳng có bất kì phản ứng gì nên cũng chẳng biết phải làm sao nữa.
– Doris, anh đã gọi cho em rất nhiều lần mà không được. Em cho lại anh số điện thoại được không?
Khương Diệp nhắc Trọng đưa số điện thoại cho anh ta xong thì cười nhẹ.
– Xin lỗi, thực sự em không nhớ.
– Không sao, anh ở đây hơn một tuần nữa. Tối anh mời em ăn tối nhé!
– Vâng ạ.
– Anh đi đã nhé!
Khương Diệp gật đầu chào, cô dù cố cũng chẳng nhớ nổi anh ta là ai nữa. Một chút quen thuộc cũng không có.
– Tổng giám đốc, đi thôi ạ.
Khương Diệp quay đi mà không để ý phía xa có hai người đàn ông theo dõi mình.
Quý Hải quay ra nhìn Khang Nam lên tiếng.
– Anh, chị nhà quen Hoàng tử Thái Lọ à? Anh ta vừa gặp chị nhà.
– Ừ, từng thích nhau.
Quý Hải ngớ người đuổi theo khi Khang Nam đang mò mẫm quay trở lại xe.
– Anh không sợ người ta cưa mất chị dâu à?
Quý Hải đuổi đến liền suốt ruột lên tiếng. Anh vẫn thao thao bất tuyệt phân tích.
– Em bảo này, anh nhắn tin nói chuyện làm quen với chị ấy đi. Anh mà vậy là bị nẫng mất tay trên đấy.
– Cậu còn nói nữa tôi đuổi việc cậu đấy.
Quý Hải liền im bặt, dẫn anh đến chỗ để xe ngồi lên nhưng không đi. Anh lại có nhiệm vụ theo dõi chị dâu rồi đi theo. Cả ngày hai người chỉ đi theo người ta và anh nhận nhiệm vụ tường thuật trực tiếp cho Khang Nam nghe về chị dâu. Ngày nào cũng như vậy, anh còn làm cái việc là trộm điện thoại chị dâu, cài định vị để theo dõi nữa…
Buổi tối, ngay khi dò được Khương Diệp ở nhà hàng đồ ăn Âu thì Quý Hải chạy ngay vào phòng Khang Nam.
– Anh ơi!
– Sao vậy?
– Chị nhà đi hẹn hò.
– Sao cậu lại biết là cô ấy đi hẹn hò?
– Trời ạ, định vị báo chị đang ở nhà hàng Âu trên phố, nhà hàng ấy nổi tiếng dành cho các đôi tình nhân đấy.
Khang Nam đứng bật dậy.
– Đi đến đấy thôi
– Nhưng chưa thay quần áo, anh và em đang mặc quần áo ở nhà đấy.
– Ngồi trên xe, không cần thay đâu.
Vậy là hai người lại ba chân bốn cẳng đi, Quý Hải bị giục lái xe mà tay lái cứ xoắn cả lại.
– Anh, bây giờ phải vào trong mới biết chị hẹn hò ai chứ?
– Thì đi vào.
– Nhưng mặc này vào nhà hàng người ta cười cho ấy.
– Kệ, đi vào. Tôi không nhìn thấy thì sao phải ngại.
– Nhưng em nhìn thấy, mặt em không dầy như mặt anh.
Khang Nam mở cửa xe nên Quý Hải đành phải xuống cùng. Hai người họ vào nhà hàng đã thành công thu hút ánh nhìn của nhân viên và cả một số khách hàng nữa. May mà nhà hàng giữa tuần cũng không quá đông khách không thì… nên đeo khẩu trang vào thì hơn.
– Anh, có ngồi gần không hay ngồi xa?
– Vừa gần vừa xa.
– Hả? Vậy là ngồi ở đâu?
– Ngồi chỗ đủ nghe thấy họ nói chuyện đi.
– Vâng.
Quý Hải dẫn Khang Nam vào ngồi cách chỗ hai người kia hai bàn. Khang Nam ngồi quay lưng lại vì sợ gã kia nhận ra mình.
– Hai anh dùng gì ạ?
Nhân viên phục vụ nhìn hai người ái ngại. Nếu họ không đẹp trai thì mặc thế này ra đường là bình thường nhưng vì họ đẹp trai nên thành bất bình thường luôn.
Quý Hải không nhìn menu mà gọi món bừa.
– Cho chúng tôi đủ món khai vị, món chính và tráng miệng cho hai người.
Khang Nam đế thêm.
– Lấy những món đắt nhất.
– Dạ
– Cô không nghe thấy hay nghĩ chúng tôi không có tiền?
– Dạ không phải ạ.
Nhân viên oder đi rồi, Quý Hải nhướn người sang khều Khang Nam, tay thì cầm cái menu che mặt.
– Chị ấy nghi ngờ rồi kìa, sao anh nói to vậy hả?
– Cô ấy làm gì?
– Đang ngó nghiêng nhìn sang anh đấy.
Khương Diệp nhìn người đàn ông quay lưng về phía mình không được mới nhìn người kia nhưng anh ta lại lấy menu che mặt nên cô cũng không thấy nhưng giọng nói của người đàn ông kia rất quen… và mũi cô lại ngửi thấy mùi xạ đàn hương.
– Doris, em sao vậy?
– Dạ không, chúng ta dùng bữa đi ạ.
Vừa ăn, Ambhom vừa lấy đồ ăn đưa cho Khương Diệp. Cả bữa ăn, anh kể cho cô nghe về những năm học ở oxford. Kể cho cô nghe vì sao họ rất hợp nhau nhưng cô từ chối yêu anh.
– Nói thật em không nhớ chuyện gì cả, đến chồng em như thế nào em cũng không nhớ.