Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 80 : Lựa chọn của Hoắc thiếu (7)


Tối nay, băng cướp này đã gây cho bọn họ hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Âm Thế Hùng không đi ngay, tò mò đứng bên cạnh nghe Quan Huy bàn bạc với người của anh ta xem bước tiếp theo nên làm thế nào.

“Không thể cứ cố tấn công được. Nghe nói trong nhà còn có thuốc nổ, muốn đi vào thì phải gỡ bom ra trước đã. Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian như vậy.”

“Đúng vậy, nếu không gỡ bom mà cố kích nổ luôn thì cũng chẳng biết bọn chúng đã chôn bao nhiêu thuốc nổ. Xét từ hỏa lực của chúng, không chừng sẽ nổ tung cả khu nhà này, con tin bên trong đều chết hết.”

“Vậy phải làm thế nào? Chẳng nhẽ chúng ta thật sự phải giao tiền và máy bay cho bọn chúng, thả bọn chúng đi sao?!”

Nhóm lính không đồng ý, nhóm cảnh sát cũng vậy.

Biết bao nhiêu anh em của họ bị thương, thậm chí còn có người hi sinh, lẽ nào lại bỏ qua như thế?!

“Thế nhưng chúng ta cũng không còn cách nào khác.” Quan Huy trải tấm bản đồ kiến trúc của Minh Nguyệt Các ra trước mặt.

“Các anh xem, ba mặt của Minh Nguyệt Các đều giáp hồ, chỉ có một con đường nhỏ hẹp quanh co ở cửa chính đối diện chỗ chúng ta. Nhưng đường tấn công từ chính diện của chúng ta đã bị chặn.”

“Hay là tấn công từ bên hồ?” Có người đề nghị, chỉ vào bản đồ: “Chúng ta cử binh sĩ hoặc cảnh sát nào bơi giỏi bơi từ bờ bên kia, đột nhập từ cửa sau của Minh Nguyệt Các.”

“Ý hay, nhưng hiện giờ chỉ còn chưa đến hai mươi phút, đợi bơi qua được thì cũng đã gần hết thời gian rồi, vào đó để chôn cùng à? Có thể đi ca nô, nhưng chỉ cần vừa khởi động ca nô là bọn cướp sẽ biết chúng ta định làm gì, sau đó lập tức giết chết con tin thì phải làm sao?”

Âm Thế Hùng ở bên cạnh nghe một lúc cũng đã hiểu được vấn đề nan giải của quân đội và cảnh sát địa phương.

Không phải là bọn họ chẳng có cách nào để bắt được tên cướp kia, mà chỉ là sợ “ném chuột vỡ bình”, lo nếu dồn tên cướp vào đường cùng thì hơn hai mươi con tin đang nằm trong tay gã cũng sẽ đi đời nhà ma.

Âm Thế Hùng lắc đầu, trở về xe Hummer quân đội, báo cáo tình hình ở bên này với Hoắc Thiệu Hằng.

Hoắc Thiệu Hằng cũng cảm thấy hơi nan giải.

Giết tên cướp này cũng không khó, khó là ở chỗ làm thế nào để gã không có cơ hội kéo theo con tin chết chung.

“Tiểu Trạch, cậu lập tức mở bản đồ 3D lên cho tôi xem.”

Sau khi nghe Âm Thế Hùng hỏi xong, Quan Huy hết sức vui mừng, vội nói: “Súng bắn tỉa hạng nặng vừa được đưa đến đây, chỉ là lo lắng bắn không chuẩn, làm những con tin trong phòng bị thương thì sẽ không hay.”

Sức công phá của súng bắn tỉa hạng nặng rất mạnh, có thể bắn thủng cả xe bọc thép. Đây cũng là lý do tại sao súng bắn tỉa hạng nặng được xưng là súng bắn tỉa công phá.

Nếu bắn trúng người, sức công phá có thể khiến thân xác người đó chia năm xẻ bảy, tuyệt đối là một phát súng trí mạng.

Thế nhưng nếu bắn không chuẩn mà lại bắn trúng con tin thì cũng sẽ là một phát súng trí mạng…

“Không sao, cứ giao cho chúng tôi. Nếu xảy ra vấn đề gì không cần anh chịu trách nhiệm.” Âm Thế Hùng chọn lấy hai khẩu súng bắn tỉa khá nặng, một khẩu cho mình, khẩu còn lại cho Hoắc Thiệu Hằng.

Hoắc Thiệu Hằng không để lộ thân phận, chỉ xuất hiện trước mặt mọi người với tư cách là một tay súng bắn tỉa của quân khu 6.

Quan Huy vừa nghe xong liền nổi giận: “Anh nói gì vậy? Tôi là người sợ trách nhiệm sao?! Bất kể thế nào, nếu xảy ra chuyện gì, có tôi chịu!”

Âm Thế Hùng bị anh ta chọc cười, bèn vỗ vai anh ta: “Được, người anh em, anh chính là bạn của tôi!”

“… À, tôi cứ tưởng chúng ta đã là bạn bè rồi chứ…” Quan Huy hơi buồn bực. Chẳng lẽ bây giờ bọn họ mới tính là bạn sao?

Âm Thế Hùng cười sang sảng, không nói nữa, ném một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng vào trong chiếc Hummer quân sự, dõi theo bọn họ băng qua con đường vòng hướng sang bờ bên kia hồ.

Cố Niệm Chi bị tiếng súng và tiếng bom nổ từ phía bên kia hồ làm hoảng loạn. Cô ngồi trên băng ghế đá dài, ngẩn ngơ một lúc rồi đi ra cửa căn nhà tranh, muốn xem tình hình của bên kia thế nào rồi.

Một sĩ quan ngăn cô lại: “Bạn học này, chúng tôi sắp có nhiệm vụ, ở đây phải cấm người không có phận sự bén mảng, mong các cô phối hợp, không được đi ra ngoài.”

“Nhiệm vụ gì thế?” Mai Hạ Văn căng thẳng đứng bên cạnh Cố Niệm Chi, “Bây giờ bọn cướp thế nào rồi? Đã bắt được bọn chúng chưa?”

“Bên kia đã cử tay súng bắn tỉa đến. Một lát nữa, ở đây sẽ cần làm chỗ ẩn nấp, các bạn lui ra đằng sau.”

Trong lúc anh ta nói chuyện, một chiếc xe Hummer quân đội đã lao đến như bay.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.