Ông ta ngẩng đầu lên, hoảng sợ nói: “Anh cứ nói! Tôi chắc chắn sẽ giúp! Chắc chắn sẽ giúp ạ!”
“Tốt, thứ nhất hãy bảo nhân viên của ông tặng ít đồ ăn miễn phí cho đám sinh viên đang ở Minh Nguyệt Các đi.”
“Hả?” Tổng Giám đốc hơi giật mình, không ngờ đám cướp này lại từ bi như vậy.
Nhưng câu nói tiếp theo của Dương Đại Vĩ lập tức khiến Tổng Giám đốc hiểu ra ông ta đã nghĩ quá nhiều.
Dương Đại Vĩ nhìn đàn em của mình, “Bỏ thuốc vào đống đồ ăn miễn phí ấy đi.”
Cách này giảm thiểu tối đa khả năng bị người khác phát hiện ra, hơn nữa cũng tránh việc đánh rắn động cỏ.
Chỉ cần các sinh viên ở Minh Nguyệt Các ăn hết chỗ đồ ăn miễn phí này, chắc chắn họ sẽ bất tỉnh nhân sự.
Đến lúc đó chúng muốn bắt cóc bao nhiêu người thì bắt bấy nhiêu, thoải mái vơ vét tài sản, không cần khách sáo.
Hơn nữa, làm vậy cũng đảm bảo bản thân không gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Dù sao, bắt cóc người đang hôn mê cũng dễ hơn người đang tỉnh táo.
“Thứ hai, ông hãy ra lệnh cho tất cả nhân viên ở đây phải đến phòng họp vào đúng tám giờ, không được thiếu bất kỳ người nào, ai đến trễ sẽ bị trừ lương.”
Tổng Giám đốc cho rằng mấy kẻ này đang tính ra tay giải quyết hậu họa, không nhịn được, kêu lên: “Rốt cuộc các người định làm gì?”
Nếu khu nghỉ dưỡng này xảy ra nhiều án mạng như vậy, ông ta chẳng cần làm ăn gì nữa, nhanh chóng phá sản rồi bỏ trốn đi cho rồi!
“… Yên tâm, chúng tôi không giết người.” Dương Đại Vĩ chân thành mỉm cười, cầm báng súng, nâng cằm Tổng Giám đốc lên, “Chỉ cần ông nghe lời thì họ sẽ không chết.”
Lớp trưởng lớp hai mừng rỡ, nghĩ thầm, Minh Nguyệt Các đúng là Minh Nguyệt Các, may mà họ đã cướp được nơi này từ lớp một…
Các nam sinh lớp hai vội vàng chạy đến chọn những món ăn thức uống ngon mắt ngon vị mang đi, để lại một ít đồ ăn thừa thãi chẳng ra sao cho Thanh Phong Uyển.
Người đầu bếp kia mỉm cười nhìn bọn họ đi vào Minh Nguyệt Các, giống như đang nhìn bầy dê sắp bị làm thịt.
Sau khi đưa đồ ăn miễn phí đến Minh Nguyệt Các, vị đầu bếp này lại đẩy xe đến cửa ra vào của Thanh Phong Uyển.
“Thanh Phong Uyển phải không? Hôm nay mọi người rất may mắn, có đồ ăn và thức uống miễn phí còn thừa này, mọi người có cần không?” Khi đến cổng chính của Thanh Phong Uyển, người đầu bếp này thay đổi sắc mặt hoàn toàn, giọng điệu rất khinh khỉnh như muốn chọc máu người khác.
“Có đồ miễn phí thì sao lại không lấy chứ?” Tráng Sĩ vội vàng xông tới, chỉ huy các nam sinh bê đồ ăn vào.
Tiếc rằng đồ ăn miễn phí còn khá ít, vì đa số đã bị các bạn bên lớp hai lấy hết rồi, phần còn lại còn không đủ cho hai mươi mấy người ăn.
Mai Hạ Văn nhìn thoáng qua, thấy những món ăn này không được đẹp mắt cho lắm nên cũng chẳng muốn đụng vào, bèn gọi mấy cậu bạn khác và Tráng Sĩ đến chia nhau dùng hết chỗ thức ăn ấy, còn nói là mình đã đặt đồ ăn khác cho mọi người.
“Vậy không được! Mấy cậu được ăn ngon mà chúng tớ lại phải ăn đồ ăn miễn phí à? Tớ không đồng ý!” Tráng Sĩ nghe nói cơm ngon canh ngọt đã được đặt sẵn, lập tức thấy mấy món miễn phí này chướng mắt, quăng đũa thìa sang bên, ngồi bắt chéo chân.
Dù sao, Mai Hạ Văn đã bao trọn gói đồ ăn thức uống trong suốt chuyến đi rồi, cả lớp cũng chẳng ngại ăn đồ ngon đâu!
“Tùy cậu thôi! Đáng lẽ vừa nãy không nên chuyển mấy thứ này vào. Bây giờ đổ cho chó ăn đi.” Mai Hạ Văn cong tay, gõ mạnh lên trán Tráng Sĩ một cái đau điếng.
Tráng Sĩ ôm phần trán đỏ bừng lên, hô lớn: “Chó đâu rồi? Chỗ nào có chó thế? Mau đi tìm một con chó về đây!”
Bữa tối mà Mai Hạ Văn đặt, được giao vào lúc gần tám giờ.
Anh chàng giao đồ ăn vừa sốt ruột vừa sợ sệt nói: “Mọi người kí nhận nhanh lên, tôi còn phải đi họp nữa! Hôm nay Tổng Giám đốc báo, tất cả mọi người phải có mặt lúc tám giờ để điểm danh, nếu đến muộn thì tiền lương tháng này của tôi sẽ bay hết đó!”