Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 50 : Trò chuyện suốt đường về


Mai Hạ Văn ngồi bên cạnh đang tập trung tinh thần lái xe, vừa nghe thấy tiếng “A lô” này của Cố Niệm Chi, trong lòng không khỏi run lên. Âm thanh kia quả thực nghe vô cùng êm tai.

Hoắc Thiệu Hằng nhìn điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, giọng càng trầm thấp hơn bình thường, toát lên sự quyến rũ lạ lùng có thể hấp dẫn trái tim người khác. Anh chầm chậm gọi tên cô: “… Niệm Chi.”

Cố Niệm Chi lập tức ngồi thẳng người, cực kỳ mừng rỡ: “Chú Hoắc?”

“Ừm.” Hoắc Thiệu Hằng bình thản lên tiếng.

“Chú Hoắc, chú hết bận rồi ạ?”

“Vừa xong việc.”

“Chú Hoắc, bao giờ chú mới về?” Cố Niệm Chi thấp giọng hỏi, để lộ biểu cảm ngoan ngoãn một cách tự nhiên.

Chỉ có Hoắc Thiệu Hằng mới khiến cô buông bỏ toàn bộ cảnh giác.

Nếu như trên đời này có ai đó để cô hoàn toàn tin tưởng và ỷ lại, chắc chắn người ấy chỉ có thể là Hoắc Thiệu Hằng.

Mai Hạ Văn không nhịn được mà quay sang nhìn cô.

Trước nay cậu ta không biết giọng cô có thể mềm mại đến thế, cả người Mai Hạ Văn nóng bừng…

Cố Niệm Chi tập trung toàn bộ tinh thần vào điện thoại của mình.

Từ giây phút nhận điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, bóng đêm không còn trống trải, bốn bề chẳng còn cô đơn nữa.

Đương nhiên Cố Niệm Chi biết rằng, cảm giác này không liên quan gì đến Hoắc Thiệu Hằng. Chỉ bản thân cô âm thầm coi anh là người ký thác lòng mình mà thôi.

Giống như những con chiên vững tin với tôn giáo của mình, Hoắc Thiệu Hằng chính là tín ngưỡng của cô.

Hoắc Thiệu Hằng lại không biết mình nên nói gì bây giờ.

Anh không phải người giỏi ăn nói, hơn nữa cũng không quá kiên nhẫn, luôn làm nhiều hơn nói.

Sau một lúc yên lặng, trong tai nghe lại truyền đến tiếng hít thở nhỏ bé mà yếu ớt của Cố Niệm Chi, khiến anh sinh ra cảm giác mình có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập của cô.
“Làm gì vậy nhỉ?” Triệu Lương Trạch vỗ vỗ con chuột máy tính, tự nhủ: “Sao có thể như thế được? Niệm Chi có chuyện gì sao?”

Không ai rõ việc người có địa vị cao như Hoắc Thiệu Hằng bận bịu đến thế nào hơn Triệu Lương Trạch.

Thế nhưng Thiếu tướng Hoắc một ngày trăm công nghìn việc lại trích ra thời gian quý giá vào tối Chủ nhật để gọi điện cho Cố Niệm Chi, đã sắp được nửa tiếng rồi!

Triệu Lương Trạch không nhịn được, gọi điện thoại nội bộ cho Âm Thế Hùng, vừa mở miệng đã hỏi: “Đại Hùng, phía Niệm Chi có vấn đề gì không?”

Âm Thế Hùng đang ngủ, mơ màng bị Triệu Lương Trạch đánh thức, nhắm mắt đáp: “Không có, gần đây Niệm Chi không có vấn đề gì.”

Nếu có vấn đề gì, sao anh ta lại không biết?

Thật ra chuyện bên ngoài của Cố Niệm Chi đều do anh ta quản lý.

Triệu Lương Trạch gãi đầu, nhìn chấm đỏ kia trên màn hình máy tính đã đi đến cổng đại học C.

Mà đường dây bên kia của Hoắc Thiệu Hằng vẫn còn “đang trò chuyện”.

“… Sao Hoắc thiếu lại gọi cho Niệm Chi lâu thế nhỉ? Đã muộn vậy rồi, chắc Niệm Chi đang ngồi xe về trường.” Triệu Lương Trạch xoa cằm, suy nghĩ sâu xa.

Vì Âm Thế Hùng chăm sóc Cố Niệm Chi nhiều năm, nên hiểu rõ Cố Niệm Chi có địa vị thế nào trong lòng Hoắc Thiệu Hằng hơn Triệu Lương Trạch.

Anh ta ngáp một cái, đáp đầy tỉnh bơ: “Vậy mà cũng không biết? Đêm hôm Niệm Chi về trường một mình, Hoắc thiếu không yên tâm, thế nên gọi điện cho em ấy thôi! Chẳng may gặp nguy hiểm, Hoắc thiếu có thể lập tức huy động nhân lực, không cần chờ người khác báo cáo.”

Triệu Lương Trạch cạn lời. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh ta, nhưng nhanh chóng bị đè xuống. Cuối cùng Triệu Lương Trạch chỉ đành cười nói: “Thế là được rồi, tôi còn lo có chuyện gì. Anh ngủ đi, tôi cũng ngủ.”

Dù sao ở quân khu cũng có người trực ban, hai mươi tư giờ đều có thể yên tâm đi ngủ.

Đêm khuya, cục tác chiến đặc biệt của quân khu thành phố C tĩnh lặng mà an bình.

Hoắc Thiệu Hằng đứng dưới bầu trời đêm, ngẩng đầu nhìn trời đầy sao, cuối cùng cũng yên tâm.

Anh đút hai tay vào túi quần, lẳng lặng trở về khu nhà của mình.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.