Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 49 : Nhớ em


Cố Niệm Chi xoay người, nhân lúc Diệp Tử Đàn không thấy, giơ ngón tay cái với Trần Liệt rồi nói thầm “Cố lên!”

Trần Liệt nháy mắt với cô, khuôn mặt tròn trịa hơi xấu hổ, cúi đầu đi theo Diệp Tử Đàn ra ngoài.

Cửa lớn đóng “ầm” một tiếng, trong nhà đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Cố Niệm Chi đứng một mình trong phòng khách vắng vẻ một lúc, sau đó chạy lên chạy xuống trong căn hộ để bật đèn lên.

Không ngờ bật xong, cô càng cảm thấy cô đơn hơn, như thể mỗi ngọn đèn ở đây đang chỉ cho cô biết, căn hộ rộng lớn này trống trải đến mức nào.

Lúc này, ở sân bay thành phố C, Ôn Thủ Ức đã gửi một email trước khi lên máy bay về Đế Đô: “Xin lỗi, các anh đã đụng vào người không nên đụng rồi! Chúng tôi không thể nhận vụ án của ông chủ các anh…”

Tiếng loa thông báo lên máy bay vang lên, Ôn Thủ Ức tắt điện thoại, đi về lối dành cho khoang hạng nhất.

Khi Ôn Thủ Ức bước vào, cô lập tức trông thấy Hà Chi Sơ đang ngồi trên chiếc ghế rộng rãi và dễ chịu của khoang hạng nhất, nghiêng đầu nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ.

“Giáo sư Hà.” Ôn Thủ Ức ngồi xuống ghế bên cạnh, tiện tay kéo chăn lông lên cho anh ta.

Hà Chi Sơ không nói gì, chỉ nghiêng người, lẳng lặng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Trần Liệt và Diệp Tử Đàn về quân khu, đúng lúc gặp Hoắc Thiệu Hằng đang xuống sân rèn luyện.

Thấy Trần Liệt và Diệp Tử Đàn, anh dừng lại ở ven đường.

“Hoắc thiếu, chạy việt dã mười cây số ạ?” Diệp Tử Đàn cười híp mắt vẫy tay.

Hoắc Thiệu Hằng mặc áo phông màu đen, quần rằn ri màu xanh, ống quần nhét trong bốt quân đội, trên tay kẹp điếu thuốc. Anh đứng dưới bóng đèn đường, từ trên cơ thể vạm vỡ oai phong toát ra khí thế phóng khoáng, khiến người ta chỉ muốn phục tùng dưới chân anh…

Trần Liệt và Diệp Tử Đàn không hẹn mà cùng đứng theo tư thế quân đội.

Cố Niệm Chi nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, cười nói: “Em chờ anh ở cửa khu nhà.”

Cô tắm vội tắm vàng mười mấy phút, sau đó thu dọn đồ đạc của mình, đeo ba lô và ôm vali hành lý nhỏ ra cửa.

Khi Hoắc Thiệu Hằng giải quyết xong công việc, anh liếc qua đồng hồ đeo tay, thấy đã gần mười giờ đêm rồi.

Anh lấy điện thoại di động ra, nghĩ Cố Niệm Chi đã ngủ rồi nên không gọi cho cô, mà gọi cho thành viên của cục tác chiến đặc biệt đang ngầm bảo vệ cô.

Sau bất trắc xảy ra vào hai tuần trước, Hoắc Thiệu Hằng đã âm thầm bố trí người, nâng cao mức độ bảo vệ Cố Niệm Chi.

Vì Hoắc Thiệu Hằng là người giám hộ, nên nhân lực ngầm bảo vệ Cố Niệm Chi đều đến từ cục tác chiến đặc biệt của bọn họ.

Người kia nhận điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, vội vàng nhỏ giọng báo cáo: “… Cô Cố mới ra khỏi khu nhà, đang đứng ở cổng như chờ ai đó.”

“Đã muộn thế này rồi con bé còn chờ ai?” Hoắc Thiệu Hằng bật máy tính lên, con trỏ chuột di đến một phần mềm, cuối cùng vẫn rời đi, không mở phần mềm đặc biệt kia lên.

Người ở đầu dây bên kia đang định trả lời không biết, vừa quay đầu lại đã thấy một chiếc Buick lái tới. Mai Hạ Văn, lớp trưởng lớp đại học của Cố Niệm Chi bước xuống xe.

Người kia mau chóng báo cáo chi tiết với Hoắc Thiệu Hằng: “Chắc là đang chờ Mai Hạ Văn, lớp trưởng lớp đại học của cô ấy.”

Hoắc Thiệu Hằng cúp máy, quẳng chiếc điện thoại công việc lên bàn sách, đi đến ban công, vừa châm một điếu thuốc, vừa đeo tai nghe Bluetooth đặc chế đa năng lên, cuối cùng gọi điện thoại ngoại tuyến cho Cố Niệm Chi.

Cố Niệm Chi ngồi vào xe của Mai Hạ Văn, đang nói chuyện phiếm với cậu ta thì điện thoại đổ chuông. Cô cúi đầu xem thử, trên màn hình hiện lên số của Hoắc Thiệu Hằng.

Hoắc thiếu có lẽ sẽ không gọi đến vào giờ này, cô đoán chắc người gọi là Triệu Lương Trạch.

Cố Niệm Chi biếng nhác nhận điện thoại, “A lô” một tiếng.

Giọng cô trong đêm khuya hơi khàn khàn, mang theo vài phần mê hoặc từ trong cốt tủy.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.