Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 316 : ĐỪNG LÀM MÌNH LÀM MẨY


Hoắc Thiệu Hằng vuốt ve mặt cô, “Vậy em càng phải cố gắng hơn nữa, làm tốt hơn người khác.”

“Em chưa từng tán tỉnh ai mà… Không đủ kinh nghiệm…” Cố Niệm Chi ngập ngừng nói đứt quãng, “Liệu em có nên tìm người khác luyện tập một chút không nhỉ? Để thử xem…”

“Cố Niệm Chi, em dám tán tỉnh người khác thử xem.”

Hoắc Thiệu Hằng cắt ngang lời cô, thoáng có vẻ không vui với kiểu nói vừa rồi của cô.

Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Thiệu Hằng một lúc, sợ hãi hỏi, “Hoắc thiếu, anh cũng lo lắng em sẽ tán tỉnh người khác sao?”

Hoắc Thiệu Hằng nhìn sâu vào mắt cô, nói thản nhiên như không có việc gì, “Ừm, em tán tỉnh không được tốt lắm, anh lo em sẽ khiến anh mất mặt.”

Cố Niệm Chi “A” lên một tiếng, rất không vui đập Hoắc Thiệu Hằng mấy cái, “Sao mà em làm anh mất mặt được chứ? Em rất lợi hại đấy, không tin anh cứ chờ xem!”

Cô phồng má nhìn Hoắc Thiệu Hằng, tôn lên dung mạo xinh đẹp động lòng người đến lạ kỳ.

Hoắc Thiệu Hằng cũng không muốn ép cô quá, có đôi khi, nếu ép quá chặt, ngược lại sẽ phản tác dụng.

Như là dây cao su vậy, nếu kéo căng quá chắc chắn sẽ đứt.

“Nghe lời nào.” Hoắc Thiệu Hằng siết chặt cánh tay, ôm cô vào sát người, “Đừng có đi quyến rũ người khác. Nếu anh mà biết được, sẽ đánh gãy chân em đấy.”

“Hoắc thiếu, anh đang ghen phải không?”

Cố Niệm Chi hoài nghỉ nhìn Hoắc Thiệu Hằng.

Nhưng thần sắc Hoắc Thiệu Hằng quá bình tĩnh, không thể nhìn ra được tâm trạng của anh có chút biến hóa nào.

“Trước nay anh chưa bao giờ biết ghen.” Hoắc Thiệu Hằng vỗ vỗ mặt cô, “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, anh còn phải họp, em ngoan ngoãn chút đi.”

“… Vâng ạ, anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé. Ngày mai còn phải đi chơi cùng em một ngày đấy.”

Cố Niệm Chi nhắc Hoắc Thiệu Hằng một lần nữa.

“Yên tâm.” Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Cả ngày mai đều là của em.”

Tâm trạng của Cố Niệm Chi tốt hơn nhiều, duỗi một bàn tay ra với Hoắc Thiệu Hằng, “Nói giữ lời nhé!”

Hoắc Thiệu Hằng cũng đưa bàn tay ra, vỗ tay với cô.

Lúc này, Cố Niệm Chi mới vui vẻ xuống xe, cũng không lập tức vào nhà, mà đứng tại cửa ra vào, quay người về phía chiếc xe của , đưa mắt tiễn anh đi xa.

Khi trở về trong dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chỉ lập tức quay về phòng mình, định sẽ chăm sóc bản thân, thư giãn một chút.

Cô đi tắm rửa gội đầu, dùng các kiểu sản phẩm chăm sóc da bôi lên toàn thân. Trên mặt còn không ngừng bôi đủ kiểu, nào là đắp mặt nạ, dưỡng ẩm, tẩy tế bào chết, làm trắng da, mặt nạ dưỡng da, lần lượt từng bước từng bước một, thực hiện một quy trình chăm sóc da tỉ mỉ nhất.

Mặc dù cô đã rất trắng nhưng vẫn không thể không đắp thêm mặt nạ trắng da.

Sau khi cô hoàn thành quy trình này thì cũng đã ba, bốn tiếng trôi qua rồi.

Tắm rửa xong, Cố Niệm Chi quấn tóc lên, đi tới tủ quần áo tìm quần áo mặc đi chơi ngày mai. Chọn lựa một lúc lâu, cuối cùng cô cũng chọn được một chiếc áo len cao cổ màu xanh lá cây và quần bó, có thể kết hợp với bốt, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác da kia. Lại phối thêm với chiếc khăn lụa màu xanh tím của Hermes, kính râm to bản Prada, chắc chắn sẽ hợp thời trang và rất ngầu.

Con gái trời sinh đã thích trưng diện làm đỏm thế này.

Cứ như vậy, bất tri bất giác cô đã ở trong phòng suốt cả một buổi chiều.

Tới khi hoàn toàn xong hết các công đoạn, bước ra ngoài ăn tối, toàn thân cô như phát sáng vậy, chỉ có thể dùng từ rực rỡ, chói lọi để hình dung.

Trong phòng ăn chỉ có mình Tống Cẩm Ninh ngồi đó.

Thấy Cố Niệm Chi mặt mày tỏa sáng đi tới, Tống Cẩm Ninh để chiếc Ipad xuống, cười gật đầu với Cố Niệm Chi, “Nhìn tâm trạng của cháu tốt như thế, chắc chắn là vụ kiện thắng đúng không?”

Cố Niệm Chi không khỏi có chút xấu hổ.

mình nên cũng quên mất chuyện thông báo cho Tống Cẩm Ninh về kết quả vụ kiện.

Cố Niệm Chỉ vội vàng ngồi vào ghế đối diện với Tống Cấm Ninh, nói cho bà nghe phán quyết với Bạch Cẩn Nghi trước, “… Tử hình, nhưng hoãn thi hành án hai năm.”

Tống Cẩm Ninh đang quấy một bát canh hải sâm đặc, vừa nghe vừa trầm ngâm nói, “Thế lực của nhà họ Bạch rất lớn, nếu như không lập tức chấp hành án tử hình thì hơn phân nửa là sẽ không chết được.”

Cố Niệm Chi đặt hai tay lên trên bàn ăn, không phục nói, “Cháu biết, cho nên cháu sẽ nhìn chằm chằm vào bên đó. Chỉ cần bọn họ dám hối lộ cho Bạch Cần Nghi, cháu nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”

Tống Cấm Ninh cũng không hê khuyên Cố Niệm Chi dĩ hòa vi quý cho yên chuyện. Bà gật mạnh đầu, nói: “Bác không hiểu pháp luật, nhưng bác biết giết người thì phải đền mạng, thiếu nợ thì phải trả tiền. Bạch Cẩn Nghi đã giết La Hân Tuyết, bà ta nhất định phải đền mạng.”

Cố Niệm Chi không nhịn được, vỗ tay nói, “Bác gái, bác nói quá đúng ạ! Mặc dù cháu học luật, nhưng cháu cũng tin chuyện giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền! Cho nên trước giờ cháu chưa từng tán thành việc hủy bỏ án tử hình.”

Các cụ xưa kỉa đã từng nói, lấy ơn báo oán, lấy gì báo ơn?

Tại sao tội phạm giết người lại được quan tâm nhiều hơn so với người bị hại?

Xin tha mạng cho một tội phạm giết người, liệu họ có nghĩ đến hậu quả của việc đó không?

Cũng giống như Luật bảo hộ trẻ vị thành niên vậy. Cách duy trì Luật đó không hề có sự bảo hộ chân chính cho trẻ vị thành niên, mà chỉ như đang cổ vũ trẻ trong tuổi vị thành niên phạm tội thôi.

Tống Cẩm Ninh nheo mắt cười nghe Cố Niệm Chi thao thao bất tuyệt nói suy nghĩ của cô về luật, thỉnh thoảng gật đầu, phụ họa một hai câu, như vẽ rồng điểm mắt khiến cho Cố Niệm Chi càng được gợi mở mà nói tiếp.

Hai người trò chuyện đến lúc cao hứng, còn cầm một chai rượu vang ra, vừa uống vừa nói chuyện.

Chớp mắt một cái mà bữa cơm tối này ăn đến hơn hai tiếng vẫn chưa thỏa mãn.

Khi Hoác Thiệu Hằng quay về đã là chín giờ tối. Anh cởi áo khoác đưa cho lính công vụ, thuận miệng hỏi một câu, “Mẹ tôi và Cố Niệm Chi đã ngủ chưa?”

Người lính công vụ kia cười hì hì một tiếng, “Chào Thủ trưởng ạ! Bà Tống và cô Niệm Chi vẫn đang dùng cơm tối trong phòng ăn.”

“Vẫn đang ăn sao?” Hoắc Thiệu Hằng rất bất ngờ, lại hỏi: “Ăn bao lâu rồi?”

“Hơn hai tiếng ạ. Lúc đầu chỉ ăn tối bình thường thôi, sau đó cô Cố nói muốn uống rượu nên lấy một chai rượu vang ra cùng uống với bà Tống.”

Hoắc Thiệu Hằng đi tới phòng ăn, thấy trên bàn ăn đâu chỉ có một chai rượu vang, đã là hai cái chai rỗng không rồi…

Cố Niệm Chỉ say ngất ngư rồi vẫn còn đang lắc cái chai không, đôi mắt mơ màng mở to ra, ngây ngây ngô ngô nói, “… Ơ? Sao rót mãi không ra gì cả nhỉ? Rõ ràng là vẫn còn mà?”

(Bọn mình không xin donate. Chỉ mong Thỉnh thoảng mọi người click 1,2 cái quảng cáo để bọn mình có thêm kinh phí duy trì với ạ. T^T. Mình biết mọi người cũng khó chịu quảng cáo nhưng bọn mình cũng cần tiền để tuyển người làm truyện chứ cũng chưa ra lợi nhuận gì để bỏ túi cả T^T . Cảm ơn mn đã ủng hộ <3 ).

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.