Âm Thế Hùng ở bên cạnh nhìn mà buồn cười, chọc vào bả vai Cố Niệm Chỉ, nói: “Niệm Chi, em đã tròn mười tám tuổi rồi, không thể cứ ôm ấp Hoắc thiếu giống trẻ con thế được. Bọn anh thấy thì không có việc gì, chứ nếu để bị người khác thấy sẽ gây phiền toái cho Hoắc thiếu đấy!”
Cố Niệm Chỉ liếc mắt nhìn qua một cái thôi mà Âm Thế Hùng lại cảm nhận được có phần “sát khí trong ánh mắt cô.
Anh ta thoáng sửng sốt, khi nhìn lại một lần nữa, trong ánh mắt Cố Niệm Chi chỉ còn lại vẻ khinh thường nồng đậm. Cô nhếch miệng, lạnh lùng nói, “Chẳng phải là do ở đây không có người ngoài nên em mới thế thôi sao? Em cũng có ngu đâu, sao có thể làm thế trước mặt người ngoài được…”
Nếu như không phải vì lo lắng Hoắc Thiệu Hằng ở bên cạnh, cô mà trợn trắng mắt sẽ không dễ nhìn thì có lẽ mắt cô đã lật lên tận trời rồi.
“Anh biết, anh chỉ nhắc nhở em một chút thôi.” Âm Thế Hùng thở dài thườn thượt, cảm thấy Cố Niệm Chỉ càng lớn càng bướng bỉnh, hơi một tý là cãi nhau với anh ta. Hơn nữa, tài ăn nói của cô cũng càng ngày càng tốt, anh ta công nhận mình không cãi lại được cô nữa rồi.
Mệt lòng quá đi…
Cố Niệm Chỉ cũng biết Âm Thế Hùng nói đúng, nhưng trong lòng cô có chút khó chịu, lại không thể phát tác trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, đành phải buồn bực khụt khịt mũi, tựa vào ghế rồi gục đầu xuống, bộ dạng vô cùng rầu rĩ, không vui.
Triệu Lương Trạch ở phía trước nhìn thấy Cố Niệm Chỉ như thế qua kính chiếu hậu, cũng có chút thương hại cô, muốn nói đỡ cho cô vài lời, “Đại Hùng, cậu nhiều chuyện quá đấy. Niệm Chỉ là người không biết nặng nhẹ như vậy sao? Hơn nữa, giờ Niệm Chỉ cũng mới vừa tròn mười tám tuổi, còn nhỏ mà. Nhân lúc Hoắc thiếu chưa có bạn gái, Niệm Chỉ vẫn còn có thể bám lấy anh ấy một chút. Sau này Hoắc thiếu mà có người yêu, Niệm Chi có muốn bám lấy cũng đâu có được, đúng không?”
Triệu Lương Trạch không khuyên giải còn tốt, vừa mới nói ra lời khuyên này, Cố Niệm Chỉ càng muốn khóc hơn.
Anh Tiếu Trạch anh không nói gì sẽ chết sao!
Âm Thế Hùng lại cảm thấy Triệu Lương Trạch nói rất có lý, liên tục gật đầu, “Nói rất đúng, nói rất đúng! Tiểu Trạch cậu càng ngày càng biết nói chuyện, có mấy phần phong phạm của tôi rồi đấy!”
Triệu Lương Trạch quay đầu giơ ngón tay giữa lên với Âm Thế Hùng, tiện thể ném một ánh mắt khinh bỉ cho anh ta.
Sắc mặt Cố Niệm Chỉ lập tức trở nên trắng bệch.
Tay trái của cô vốn đang nắm lấy cổ tay Hoắc Thiệu Hằng, vừa rồi cô hơi sững sờ, thoáng buông lỏng tay ra nhưng Hoắc Thiệu Hằng đã rất nhanh nắm lấy tay cô.
Cố Niệm Chi có chút không vui, lén dùng sức muốn rút tay mình ra khỏi tay Hoắc Thiệu Hằng.
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại nắm chặt lấy tay cô, hơn nữa, càng nắm càng chặt, nhưng lại không bóp đến nỗi cô bị đau, chỉ để cô không thoát ra được thôi.
Hôm nay, Hoắc Thiệu Hằng mặc một chiếc áo sơ mi xanh lam sẫm, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác kiểu quân trang màu gỉ sét, nhưng không phải là quân phục, cho nên nhìn cũng khá thoải mái.
Anh ngồi thẳng tắp, không lộ ra chút khác thường nào một cánh tay khép lại trong tay áo rộng rãi, giấu đi mười ngón tay đan kín vào nhau của hai người.
Cho dù là bàn tay nhỏ bé của Cố Niệm Chỉ có náo loạn thế nào trong bàn tay anh, cho dù là móng tay cô mới nuôi có cắm vào lòng bàn tay anh, anh cũng không thay đổi sắc mặt. Người trong xe không ai biết bàn tay hai người đang đánh một trận “kiện cáo” trong tay áo khoác rộng của anh.
Cố Niệm Chỉ giãy giụa trong chốc lát, cảm thấy cánh tay mình đã mỏi nhừ, nhưng nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng lại thấy anh vẫn im lặng, bất động như núi.
Anh cụp mắt xuống nhìn cô một cái, mấy chữ “đừng làm mình làm mấy” ấy viết rõ trong đôi mắt thâm sâu của anh, cứ như thế cô đang gây sự vô lý vậy.
Cố Niệm Chi cảm thấy xấu hổ, không giãy giụa nữa, ngồi im để cho anh cầm tay, nhưng rốt cuộc vẫn không cam lòng. Cô lại thấy giờ đang trong xe, không hề có người ngoài nên chậm rãi ngả đầu sang, nhẹ nhàng tựa vào vai Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng không rời đi, nhưng cũng không dịch người thay đổi tư thế cho cô dựa thoải mái hơn mà chỉ duy trì tư thế cũ, ngồi im bất động.
Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đang mải chuẩn bị cho buổi hội nghị hôm nay và thủ tục xuất hành ngày mai cho .
Cả hai người đều vô cùng khẩn trương và bận rộn, hoàn toàn không để ý được tới sự thay đổi cảm xúc của Cố Niệm Chỉ.
Cố Niệm Chỉ tựa vào vai Hoác Thiệu Hằng, tâm trạng dần dần bĩnh tĩnh lại. Mặc dù cảm giác chua chát vẫn còn hơi dâng lên trong lòng, nhưng cô cho rằng đây cũng chỉ là chuyện bình thường của con người mà thôi.
Nếu như cô nghe câu nói đó mà không có chút cảm xúc nào, vậy thì chính cô cũng sẽ hoài nghỉ liệu mình có thật sự thích Hoắc Thiệu Hằng hay không…
Quay về Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt, xe chuyên dụng của Hoắc Thiệu Hằng chở anh đến tận cổng dinh thự.
Cửa xe được mở ra, lái xe Phạm Kiến, Triệu Lương Trạch ngồi hàng trước và Âm Thế Hùng ngồi hàng sau lần lượt xuống xe, đi chuẩn bị cho hội nghị mà Hoắc Thiệu Hằng sắp đi dự ở Bộ Quốc phòng.
Trong xe chỉ còn có lại có hai người là Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi.
Cuối cùng anh cũng buông tay ra.
Hai người đan tay vào nhau cả đoạn đường, vừa buông lỏng ra, cả hai người đều có chút không quen.
Cố Niệm Chi vuốt vuốt tay trái của mình, nhìn Hoắc Thiệu Hằng, khẽ hỏi, “Hoắc thiếu chuẩn bị đi hợp sao?”
“Ừm.” Hoắc Thiệu Hằng đáp lại, “Thời gian này em cũng vất vả nhiều rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Cố Niệm Chỉ vốn định hỏi tối nay lúc nào anh về ăn cơm tối, nhưng Hoắc Thiệu Hằng nói thế cũng đã tỏ ý là sẽ không về ăn cơm tối với cô rồi.
“Vâng ạ.”
Dáng vẻ Cố Niệm Chi không có chút vui sướng nào. Môi cô hơi bĩu ra, nghĩ tới lời Triệu Lương Trạch mới nói, trong lòng cô như có một cây gai vậy.
Một khi cây gai này đã được cắm xuống, nếu không lập tức rút ra, ai mà biết sau này sẽ thế nào?
Cố Niệm Chi không muốn để lại cây gai này qua năm mới đâu.
Cô ôm lấy cánh tay Hoắc Thiệu Hằng, đôi mắt nhìn quanh bốn phía một chút, xác định là không có ai ở bên cạnh, mới tiến tới bên tai Hoắc Thiệu Hằng, khẽ hỏi anh, “… Hoắc thiếu, sau này nếu anh có bạn gái hay là vị hôn thê, anh sẽ không để ý tới em nữa sao?”
Hoắc Thiệu Hằng không hề thay đối sắc mặt nhìn cô một cái, tách cô ra khỏi người mình, đặt cô xuống chỗ ngồi, lạnh nhạt nói, “Đương nhiên rồi. Nếu như em không phải là vị hôn thê của anh, sao anh phải để ý tới em?”
Mắt Cố Niệm Chỉ lập tức đong đầy nước mắt, cô không nhịn được, bắt đầu đánh Hoác Thiệu Hằng, “Không được, không được! Cho dù anh có vợ, cũng phải quan tâm tới em!”
Cô không có cách nào tưởng tượng được dáng vẻ Hoắc Thiệu Hằng không quan tâm đến mình.
Trước kia cô cho rằng mình có thể rời xa được Hoắc Thiệu Hằng, khi anh có tình cảm với người khác, cô sẽ lặng yên rời đi. Bây giờ cô mới biết, điều này thật sự vô cùng khó khăn với cô. Ít nhất trước mắt mà nói thì cô hoàn toàn không thể làm được.
“Hoắc thiếu, anh đừng tìm bạn gái có được không?” Cố Niệm Chỉ yếu ớt cầu xin anh, bất tri bất giác đã nửa nằm nghiêng vào trong lòng anh rồi, “Anh đã nói nếu em tán tỉnh được anh, anh sẽ là của em, sao anh lại nói không giữ lời thế?”
“Anh không hề không giữ lời.” Hoắc Thiệu Hằng vẫn ngồi nghiêm chỉnh, chỉ có một cánh tay ôm hờ vào hông Cố Niệm Chi, “Anh nói em mà tán tỉnh được anh, anh sẽ là người của em. Em có thể tiếp tục tán tỉnh.”
“Vậy lỡ anh bị người khác tán tỉnh mất thì làm sao bây giờ?” Những người đang yêu không tránh khỏi chuyện hay lo được lo mất. Một người vốn có sự tự tin mạnh mẽ như Cố Niệm Chi, có đôi khi cũng hỏi ra những vấn đề không tự tin như thế này.