Cố Niệm Chi cầm điện thoại đi động, nhìn về phía Tống Cẩm Ninh ngồi trên ghế dành cho người nghe xử án, “Cục pin sạc một lần có thể dùng tới mười năm trong chiếc điện thoại di động này, chính là do nhà khoa học thiên tài nổi tiếng Tống Cẩm Ninh của Sở Vật lý năng lượng cao làm ra.”
Tống Cẩm Ninh đứng dậy, được cảnh sát tòa án dẫn đường đi tới bục nhân chứng.
Người nhà họ Bạch xôn xao một hồi, Kim Đại Trạng lập tức bày tỏ phản đối: “Thưa ngài thẩm phán, Tống Cẩm Nghỉ có bệnh tâm thần nặng và chứng mất trí nhớ nghiêm trọng. Lời của bà ấy không thể sử dùng làm bằng chứng trên tòa án.”
“Vậy sao?” Cố Niệm Chỉ giơ tay về phía một nhân chứng chuyên gia khác: “Vị này chính là Thiện Bá Hàn, nhà tâm lý học và bác sĩ tâm lý nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước. Ông ấy có thể chứng minh rốt cuộc trạng thái tỉnh thần của Tống Cẩm Ninh có bình thường hay không.”
Thiện Bá Hàn cao lớn đẹp trai mặc một bộ vest nam ba chỉ tiết đặt may riêng màu trắng, cổ áo lộ ra một đoạn cà vạt màu xanh kẻ sọc nhỏ, từ bên ngoài tòa án bước vào.
Thẩm phán khẽ gật đầu: “Kết quả giám định trạng thái tỉnh thần của Tống Cẩm Ninh đã được đưa tới tòa án từ trước rồi, bác sĩ Thiện là nhân chứng chuyên gia bên nguyên cáo.”
Thiện Bá Hàn ngồi xuống bên cạnh Tống Cẩm Ninh, cùng ngồi ở bục nhân chứng.
Sắc mặt Kim Đại Trạng tái mét, ông ta quay đầu nhìn Bạch Trường Huy – người con thứ ba của nhà họ Bạch đang ngồi ngay phía sau bọn họ.
Bạch Trường Huy bình tĩnh lắc đầu với ông ta. Lúc này, Kim Đại Trạng mới tạm đè nén cơn tức của mình, thấp giọng nói với Bạch Cẩn Nghỉ ở bên cạnh: “Lát nữa, mặc kệ bọn họ nói cái gì, bà cũng không được nói lại, nhớ chưa? Nếu còn nói năng lung tung nữa, thần tiên cũng không cứu được bà đâu.”
Vừa rồi, Bạch Cẩn Nghỉ bị lời nói của Cố Niệm Chi làm cho sợ tới mức mất hồn mất vía, không còn tức giận và khinh thường như lúc trước.
Bà ta vô thức gật gật đầu, khẽ cầu khẩn: “Luật sư Kim, ông nhất định phải cứu tôi! Tôi không…”
Thật ra, Kim Đại Trạng ghét nhất là kiểu đương sự giống như Bạch Cẩn Nghi.
Nếu như đã ra một giá tiền thật cao để mời luật sư thì phải phối hợp với mọi yêu cầu của luật sư chứ. Nhưng bà ta vừa cố che giấu luật sư của mình, vừa tự tung tự tác tùy ý cãi cọ với luật sư của đối phương, vô số lần rơi vào cái hố do người khác đào cho bà ta, thật sự là muốn bào chữa cũng không bào chữa kịp…
“Vậy thì nhớ cho kĩ, đừng nói thêm một chữ nào nữa. Nếu như còn nói tiếp thì bà tự biện hộ cho mình đi, vụ kiện này chúng tôi không làm nữa.”
Kim Đại Trạng lạnh giọng cảnh cáo Bạch Cẩn Nghi.
Bạch Cẩn Nghỉ hít thật sâu, không dám tiếp tục nhiều chuyện nữa.
Trên tòa án, Thiện Bá Hàn đang nói về trạng thái tỉnh thần của Tống Cẩm Ninh: “Trạng thái tỉnh thần của bà Tống Cấm Ninh đây hoàn toàn bình thường. Bệnh tâm thần của bà ấy tương đối đặc biệt, không phải do vấn đề tâm lý gây ra, mà là vì cơ thể đã bị từ trường bên ngoài kích thích gây ra rối loạn tâm thần hữu cơ.
Bởi vậy, đối với bệnh của bà ấy mà nói, tư vấn tâm lý có tác dụng cực kì nhỏ, điều cần thiết là phải điều trị bằng phẫu thuật.”
Bạch Cẩn Nhi vừa nghe lời này xong, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng, bà ta cúi gằm đầu xuống thật sâu.
Cố Niệm Chỉ liếc mắt nhìn Bạch Cẩn Nghi, không có ý định bỏ qua cho bà ta: “Bác sĩ Thiện là bác sĩ chuyên nghiệp, có giấy phép hành nghề bác sĩ tâm lý, hơn nữa đã hành nghề chữa bệnh trong nhiều năm, tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm.
Chẩn đoán của anh ấy thấu đáo và chính xác hơn so với chẩn đoán của người khác. Trên thực tế, bệnh tình của bà Tống Cẩm Ninh đã chuyển biến tốt hoàn toàn, đây là kết quả sau khi bác sĩ Trần Liệt của Bệnh viện Quân y thực hiện phẫu thuật thay tủy cho bà ấy mà có. Nói cách khác, trong mười sáu năm qua, việc tiến hành trị liệu tâm lý cho Tống Cẩm Ninh, nếu như không phải cố ý chẩn đoán sai thì chính là lang băm hại người. Tóm lại, hậu quả của hai khả năng đó đều giống nhau, đều làm trì hoãn quá trình điều trị của bà ấy, thiếu chút nữa khiến cho bà Tống Cẩm Ninh hậm hực mà chết.”
Lời này của cô, đã bổ sung thêm vụ án khác vào vụ án mưu sát La Hân Tuyết, đó chính là: Bạch Cẩn Nghi cố ý trì hoãn quá trình điều trị, tạo thành tổn thất to lớn cho quốc gia.
Kim Đại Trạng đành phải kiên trì biện hộ cho Bạch Cẩn Nghi đến cùng: “Chẳng qua đương sự của tôi tốt bụng muốn giúp đỡ thôi. Bà ấy cũng không biết bệnh tình của Tống Cẩm Ninh không giống với bệnh tâm thần bình thường.”
“Nếu như từ đầu đã không hiểu rõ về bệnh tình, tại sao còn muốn điều trị cho bà Tống Cẩm Ninh? Chẳng lẽ bà ta không biết như vậy cũng là giết người sao?”
Sắc mặt Cố Niệm Chỉ rất lạnh lùng, trên khuôn mặt luôn nở nụ cười dịu dàng bỗng lộ ra vẻ nặng nề và sắc bén vô cùng hiếm thấy.
“Chuyện này cũng là có nguyên nhân của nó. Lúc ấy, bà Tống Cẩm Ninh đã không còn nhận ra những người khác, không ai có thể đến gần bà ấy ngoài trừ đương sự của tôi là Bạch Cấn Nghi. Dưới tình huống thế này, đương sự của tôi mới xin phép Bộ Quốc phòng để tiến hành điều trị giúp Tống Cẩm Ninh.”
Đối với vụ kiện Bộ Quốc phòng tố cáo Bạch Cẩn Nghi, Kim Đại Trạng vẫn nắm rõ hơn và cũng có sự chuẩn bị trước. Chỉ có điều ông ta đã gặp phải Cố Niệm Chi nên này không hề dễ dàng như vậy.
“Luật sư Kim, lúc ấy bà Tống Cẩm Ninh là người bệnh, bà ấy không cho người khác tới gần, đó hoàn toàn không phải là trạng thái ý thức bình thường của bà ấy. Vì sao ông lại cho rằng yêu cầu của bà ấy trong lúc ý thức không bình thường là yêu cầu hợp lý? Do đó, suy luận ra chỉ có thể nghe theo ý bà ấy, để cho Bạch Cẩn Nghi làm bác sĩ tâm lý mới là hợp lý hợp pháp?”
Trên phương diện logic, Cố Niệm Chi cực kì có tài giăng lưới, lúc nào cũng có thể gài cho người ta rơi vào bẫy của mình.
Luật sư Kim thoáng sững sờ, “Cô nói cái gì? Hãy nói lại lần nữa đi.”
“Ông nghe không hiểu à? Vậy tôi sẽ lặp lại lần nữa.” Cố Niệm Chi mỉm cười quay đầu lại chỉ về phía Tống Cẩm Ninh, “Vừa rồi, ông nói lời của bà Tống Cẩm Ninh đây không thể tính là bằng chứng trước tòa, bởi vì bà ấy có bệnh tâm thần nặng.
Nhưng mà mười sáu năm trước, lúc Tống Cẩm Ninh phát bệnh nghiêm trọng nhất, chỉ cho phép Bạch Cẩn Nghi tới gần. Khi ấy, tại sao Bạch Cẩn Nghỉ lại cho rằng mọi người nên nghe theo ý của bà Tống Cẩm Ninh? Hơn nữa, còn coi đây là lý
do để tự đề cử mình làm bác sĩ tâm lý của bà Tống Cẩm Ninh? Một bệnh nhân tâm thần lại tự chọn bác sĩ tâm lý cho mình, ông cảm thấy điều này rất bình thường sao?”
Logic của cô cực kì gian xảo.
Nếu như Kim Đại Trạng nhận định Tống Cẩm Ninh là bệnh nhân tâm thần, như vậy mười sáu năm trước, lúc bệnh tâm thần của bà ấy nghiêm trọng nhất, mọi người không nên nghe theo lời của bà ấy.
Nhưng lúc đó, Bạch Cẩn Nghi không những ‘nghe’, mà còn xúi giục người của Bộ Quốc phòng tin bà ta, để người có thể tới gần Tống Cẩm Ninh là Bạch Cẩn Nghi làm bác sĩ tâm lý cho bà ấy.
Như vậy tức là Bạch Cấn Nghỉ đang cố ý đánh lừa mọi người, làm trì hoãn việc điều trị.
Tội danh của Bạch Cẩn Nghỉ trong vụ án Tống Cẩm Ninh đã được xác định rồi.
Nếu như Kim Đại Trạng nhận định Tống Cẩm Ninh không phải là bệnh nhân tâm thần, vậy tức lời hiện tại bà ấy muốn nói, lời khai bà ấy đưa ra, tòa án có thể tiếp nhận một cách hợp lý.
Nghĩ thôi cũng biết, với tình trạng hiện tại của Tống Cẩm Ninh, căn bản sẽ không nói bất kỳ lời tốt đẹp nào về Bạch Cẩn Nghi.
Tội danh này của Bạch Cẩn Nghi, vẫn không thoát được rồi.
Bất luận đối phương cãi thế nào cũng không thoát được trách nhiệm mà Bạch Cẩn Nghỉ phải gánh trong chuyện bệnh tình của Tống Cẩm Ninh.
Kim Đại Trạng bị Cố Niệm Chi chặn họng đến nỗi rất lâu sau vẫn không nói được lời nào.
Cố Niệm Chỉ lập tức tổng kết lại cho ông ta: “Bộ Quốc phòng tố cáo Bạch Cẩn Nghi cố ý làm trì hoãn việc trị liệu cho Tống Cẩm Ninh, tôi cảm thấy điều này không còn gì để phải tranh luận nữa.”
“Thứ nhất, Bạch Cẩn Nghi không có chứng nhận hợp pháp của bác sĩ tâm lý chính thức, lại vì khống chế Tống Cẩm Ninh mà thao túng việc trị liệu của bà ấy, hơn nữa còn cố ý kéo dài.”
“Thứ hai, trên văn kiện của Bộ Quốc phòng và Bộ Khoa học Kỹ thuật yêu cầu Bạch Cẩn Nghi phải luôn luôn chăm sóc Tống Cẩm Ninh hai mươi tư giờ một ngày, ba trăm sáu mươi lăm ngày một năm. Nhưng mà ngay từ sáu năm trước Bạch Cấn Nghỉ đã lơ là bỏ bê công việc, không còn ở cùng với Tống Cẩm Ninh theo như văn kiện yêu cầu.”
“Thứ ba, sau khi Tống Cẩm Ninh có khuynh hướng mắc chứng trầm cảm, Bạch Cẩn Nghi không dùng bất kỳ biện pháp gì, ngược lại còn để mặc cho Hoác Gia Lan ngược đãi tỉnh thần Tống Cẩm Ninh.”
Hoắc Gia Lan đang đứng ở bục nhân chứng lập tức phản bác: “Tôi không hề ngược đãi tỉnh thần bà ấy! Cô ngậm máu phun người!”
“Có ngược đãi tỉnh thần hay không, có thể nghe bác sĩ Thiện giải thích, anh ấy là bác sĩ chuyên nghiệp.”
Cố Niệm Chỉ ngắt lời Hoắc Gia Lan, nhìn về phía Thiện Bá Hàn.