Lời chứng của Hoắc Gia Lan một mực khẳng định rằng trước khi cô ta vào phòng La Hân Tuyết đã nhìn thấy bóng lưng vội vàng rời đi của Bạch Cẩn Nghi.
Sau khi bước vào phòng, lại nhìn thấy đồ đạc trong phòng bị lật tung vô cùng lộn xộn, còn La Hân Tuyết thì đã ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Cô ta cho rằng La Hân Tuyết đã ngủ quên nên bế bà ấy lên giường, sau đó dọn dẹp phòng xong mới rời khỏi phòng.
Nhưng mà đoạn ghi hình vừa rồi cho thấy, Hoắc Gia Lan hoàn toàn không thể nhìn thấy Bạch Cẩn Nghi.
Nếu như Bạch Cẩn Nghi chưa từng tới phòng La Hân Tuyết thì còn có thể bảo rằng cô ta đang nói dối.
Nhưng mà quái lạ là, Bạch Cẩn Nghi thật sự đã tới đó, hơn nữa, đích thực là trước khi Hoắc Gia Lan đến, bà ta cũng vừa mới rời khỏi phòng La Hân Tuyết chưa tới năm phút.
Chuyện này rất thú vị.
“Hoác Gia Lan, rốt cuộc cô đang che giấu điều gì? Trước khi mẹ cô chết, rốt cuộc đã nói gì với cô?!”
Cố Niệm Chỉ truy hỏi hết câu này tới câu khác khiến cho Hoác Gia Lan sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.
Ánh mắt của cô ta đảo qua đảo lại khắp tòa án, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt nghiêm nghị trầm mặc của Hoác Thiệu Hàng.
Cô ta nhìn anh một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, nói với Cố Niệm Chi: “Đúng, tôi đã nói dối, nhưng tôi không giết người! Tôi không giết mẹ tôi!”
“Cô hãy nói ra sự thật đi, tôi sẽ xin tòa án khoan hồng cho cô.”
Cố Niệm Chi chống hai tay lên lan can gỗ trước bục nhân chứng, hơi nghiêng người về phía trước.
Ánh mắt của cô trong veo, điềm tĩnh, nét mặt nghiêm nghị, nhưng chẳng hề khiến cho người ta cảm thấy áp lực, ngược lại còn cảm thấy cô là người đáng tin.
“Căn bản là chính cô ta đã giết mẹ mình!”
Kim Đại Trạng nám lấy cơ hội này, lập tức bát đầu chuyển hướng chú ý của mọi người.
Khi ra tòa, đối với kẻ tình nghi trong vụ án giết người, có một kế sách rất quan trọng, chính là tìm được một kẻ tình nghi mới.
Bình thường, nhiệm vụ này thường là do luật sư biện hộ hoàn thành, Kim Đại Trạng không ngờ Cố Niệm Chỉ là luật sư bên nguyên mà lại giúp bọn họ hoàn thành nhiệm vụ gian nan này.
Cố Niệm Chi nhìn qua đó, đôi mắt sáng như mặt nước, Kim Đại Trạng lại chỉ xòe tay nhún vai với cô, tổ vẻ như mình đã thắng mà không cần tốn công sức.
Cô khẽ mỉm cười, bọn họ vui mừng quá sớm rồi.
“Hoác Gia Lan, cô nhìn đi, nếu cô không nói thật thì sẽ có kết cục gì?”
Dáng người của Cố Niệm Chỉ rất cao, xấp xỉ với Hoắc Gia Lan cao lớn, đầy đặn, nhưng gầy hơn cô ta rất nhiều, đứng trước mặt cô ta trông có vẻ hơi yếu đuối.
Nhưng khi cô nghiêng người về phía trước nói chuyện bên tai Hoác Gia Lan lại khiến cô ta run rẩy hết cả người. Dường như, kẻ yếu đuối hiện giờ là Hoắc Gia Lan, chứ không phải là Cố Niệm Chỉ gầy bé hơn cô ta ấy.
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng lẳng lặng nhìn Cố Niệm Chỉ phát huy rất tự nhiên thành thạo trên tòa án. Tuy là lần đầu tiên cô ra tòa, ngay cả bằng luật sư chính thức cũng chưa có, nhưng lại nắm toàn bộ đoàn luật sư tài giỏi của nhà họ Bạch ở trong tay, mặc cho cô nhào nặn.
Đây mới gọi là thiên tài chứ…
Trong lòng bọn họ vô cùng thán phục, duy chỉ có Hoắc Thiệu Hàng là không hề ngạc nhiên chút nào, vẫn bình thản ngồi ở đó.
Hoắc Gia Lan được Cố Niệm Chi nhắc nhở, cuối cùng cũng mở miệng nói ra tình hình thật sự của đêm hôm đó.
“Đúng vậy, lúc tôi tới phòng mẹ tôi, không hề nhìn thấy ai đi ra. Mà mẹ tôi cũng không hề bất tỉnh nhân sự, bà ấy dựa vào giường, nói với tôi bàng giọng nói vô cùng yếu ớt: Gia Lan à, Bạch Cẩn Nghi cướp mất điện thoại di động của bố con rồi, con nhất định phải lấy nó về! Bố con có ơn nặng như núi với mẹ con chúng ta,
chúng ta nhất định phải báo đáp ông ấy! Con phải nói với chú hai của con! Phải lấy điện thoại… của bố con… của bố con về…”
Hoắc Gia Lan nhớ lại tình hình lúc đó với vẻ mặt không chút cảm xúc, “Tôi nghe xong sợ đến ngây người, vội hỏi bà ấy: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẹ đang nói gì vậy?”
“Chắc là lúc đó thuốc ngủ đã phát huy tác dụng với mẹ tôi, nhưng nhiều năm qua bà ấy vẫn luôn dùng thuốc ngủ, cho nên có sức đề kháng nhất định với nó rồi.
Bà ấy gắng sức nói đứt quãng với tôi, nói tôi… tôi không phải con gái của bố tôi… Vừa nghe câu này xong, tôi lập tức không chịu nổi, gào thét với bà ấy, cuối cùng còn đẩy bà ấy ra và chạy về phòng của mình.”
“Tôi cảm thấy khó chịu suốt cả đêm, sáng ngày hôm sau tôi định tới phòng mẹ tôi nhận lỗi với bà ấy thì phát hiện bà ấy đã chết rồi…”
Hoác Gia Lan nói xong lại bật khóc nghẹn ngào.
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu.
Cách nói này coi như còn có lý.
Cùng lắm thì Hoắc Gia Lan cũng chỉ được tính là thấy chết mà không cứu thôi, không phải là hung thủ giết người.
Cô ta đã nói hết thân thế của mình ra rồi nên Cố Niệm Chỉ cũng không tiếp tục làm khó cô ta nữa.
“Bạch Cẩn Nghi, vì chuyện gì mà La Hân Tuyết lại gọi điện thoại cho bà suốt mấy ngày liên tiếp trước khi bà ấy qua đời? Có phải là vì bà ấy phát hiện bà thầm yêu chồng bà ấy, mà lại làm bạn gái của em chồng bà ấy, cho nên mới khinh miệt bà không? Vì vậy đã liên tục gọi điện thoại tới chửi mắng bà phải không?”
Cố Niệm Chỉ cố tình hỏi như vậy, đương nhiên là vì muốn chọc giận Bạch Cẩn Nghi.
Bạch Cẩn Nghi vừa nghe thấy chuyện có liên quan tới Hoắc Quan Nguyên bèn không nhịn nổi.
Bà ta mặc kệ luật cấm không cho bà ta nói chuyện do Kim Đại Trạng đề ra, cười lạnh nói: “Cố Niệm Chi, tầm mắt của cô chỉ hạn hẹp như vậy thôi à? Trong mắt cô chỉ nhìn thấy được chuyện ghen tuông, tranh giành người người yêu thôi ư? Vì một người đàn ông mà phải giết người sao?’
“Ô? Chẳng lẽ trong mắt nhà Vật lý Bạch còn theo đuổi thứ cao hơn, đáng để ra tay giết người hơn ư?”
“Đó là chuyện đương nhiên rồi… Ai lại giống mấy người phụ nữ kiến thức hạn hẹp như các cô.”
Bạch Cẩn Nghỉ hừ lạnh một tiếng, chỉ lo đấu võ mồm phản bác , không hề ý thức được mình đang nói cái gì.
Kim Đại Trạng nghe mà toát mồ hôi lạnh. Ông ta hung dữ trừng mát liếc Bạch Cẩn Nghi, sau đó đứng lên nói với quan tòa: “Phản đối! Luật sư biện hộ bên kia đang xúi giục đương sự bên tôi nhận tội!”
“Kim Đại Trạng, ông không thể cứ mỗi lần đương sự của ông nói lời thật lòng thì lại nói tôi đang xúi giục nhận tội như thế được. Tôi không phải bác sĩ tâm lý, không có khả năng điều khiển tỉnh thần của bà ta.” Cố Niệm Chỉ cười khẽ, “Tại sao ông không thể đối mặt với sự thật? Đương sự của ông, chính là người vì cướp số liệu mà không ngại ra tay giết người!”
“Số liệu gì chứ? Luật sư Cố, cô còn tiếp tục ngậm máu phun người, vu oan lung tung như vậy nữa, tôi sẽ tố cáo cô với Hiệp hội Luật sư là hành vi của cô thiếu chuyên môn!”
Kim Đại Trạng đã ở trong giới luật sư nhiều năm như vậy, quan hệ và địa vị đều không phải thứ mà một tay mơ mới vừa tốt nghiệp ra trường như Cố Niệm Chỉ có thể so sánh. Chỉ cần ông ta nói một câu, Cố Niệm Chi vĩnh viễn không có khả năng lấy được giấy phép hành nghề luật sư.
“Luật sư Kim, nếu ông còn động một chút là lấy tiền đồ sự nghiệp ra uy hiếp một người mới như tôi nữa, tôi cũng có thể tố cáo với Hiệp hội Luật sư về hành vi lạm dụng quyền lực của ông đấy!”
Cố Niệm Chi nhướng mày, ưỡn ***, ánh mắt trong vắt, khí thế bỗng chốc đã trở nên vô cùng mạnh mẽ.
“Yêu cầu luật sư hai bên giữ bình tĩnh, trở lại tình tiết trong vụ án.” Thẩm phán không nhịn nổi nữa, bèn gõ búa thẩm phán cảnh cáo riêng Kim Đại Trạng và Cố Niệm Chi, nhưng lại càng bất mãn với Kim Đại Trạng hơn: “Luật sư Kim, xin chú ý cách dùng từ của ông, phải dùng từ ngữ chuyên ngành pháp luật và cách logic để biện hộ cho đương sự của mình.”
Cố Niệm Chi xoay người, kiềm chế cơn tức giận trong lòng xuống, giơ chiếc điện thoại cá nhân của Hoác Quan Nguyên lên: “Mời các vị xem, đây là điện thoại cá nhân của Đại tá Hoắc Quan Nguyên. Chiếc điện thoại đi động này là loại cũ, muốn tính niên đại, đại khái đã được hơn hai mươi năm. Qua lâu như vậy rồi mà chiếc điện thoại di động này vẫn còn có thể khiến cho Giám đốc Bạch của Sở Vật lý năng lượng cao muốn có được đến nỗi không ngại giết người cướp điện thoại, các vị đã từng nghĩ là vì nguyên nhân gì chưa? Chẳng lẽ thật sự là vì cục pin có công năng cực kì lớn trong chiếc điện thoại này ư?”
Trái tim của Bạch Cấn Nghỉ thoáng nhảy vọt lên cao, hai tay không ngừng run rẩy…
Lời này của Cố Niệm Chỉ có ý gì? Chẳng lẽ cô ấy đã biết được chuyện gì rồi sao? Sao cô ấy lại biết được? Hay là… Bộ Quốc phòng… cũng đã biết rồi?
Ánh mát của Bạch Cẩn Nghi nhìn sang phía Hoác Thiệu Hằng, trong lòng thầm nghĩ, tuy Cố Niệm Chỉ thông minh, nhưng nói cho cùng vẫn không có nền tảng.
Người sau lưng cô ấy là Hoắc Thiệu Hằng, bản thân Cố Niệm Chỉ cũng chỉ là con rối của Hoắc Thiệu Hàng mà thôi.
Bạch Cấn Nghi cảm thấy mình nhìn thấu sự tình hơn người khác.