Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 159 : Có phải rất xứng đôi vừa lứa không?


Editor: Nguyetmai

“Tôi cho rằng Cố Niệm Chi thực sự chỉ là người bình thường, không phải là quái nhân khoa học.” Bạch Duyệt Nhiên hài hước nói, đặt tách trà sứ xuống bàn, “Nhưng điều chúng tôi quan tâm không phải là con người cô ấy, mà là gốc gác lai lịch của cô ấy. Thượng tướng Quý, Thiếu tướng Hoắc, chắc mọi người đều chưa quên rằng, bên trong chiếc ba lô nhỏ mà cô bé khoác sau lưng lúc tới đây, có biểu đồ dữ liệu lợi hại như thế nào đấy chứ?”

Hoắc Thiệu Hằng không nói gì. Thượng tướng Quý khẽ gật đầu, “Chính là dựa vào biểu đồ đó, máy bay chiến đấu siêu tần Gray Shadow của chúng ta mới đạt được bước tiến triển mang tính đột phá về động cơ như thế.”

Nếu không, động cơ này vĩnh viễn là nhược điểm của máy bay chiến đấu Đế quốc.

“Đúng vậy, nói thật, căn cứ vào tin tình báo của chúng ta cho thấy, ngay cả nước Mỹ cũng đang nghiên cứu loại động cơ này.” Những lời của Bạch Duyệt Nhiên hoàn toàn là nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Vì thế nên Hoắc thiếu à, anh vẫn còn định vứt bỏ cái gánh nặng Cố Niệm Chi này sao?”

Thượng tướng Quý ngồi thẳng người trên ghế sofa, dù lớn tuổi nhưng khí thế sừng sững năm đó vẫn không giảm chút nào. Ông vỗ vai Hoắc Thiệu Hằng, nói với vẻ sâu xa: “Thiệu Hằng, đây là nhiệm vụ của Quốc gia và Bộ Quốc phòng giao cho cậu. Tôi biết để một người đàn ông như cậu làm người giám hộ cho một cô bé, giống một người bảo mẫu nuôi cô bé lớn lên như thế thật không dễ dàng gì. Nhưng như Duyệt Nhiên vừa nói đó, cái mà chúng tôi để ý là gốc gác lai lịch của cô bé, chứ không phải là con người cô. Thế nên, tôi lệnh cho cậu, ngày nào cậu chưa tra được rõ ràng lai lịch gốc gác của cô bé thì ngày đó cậu không thể từ bỏ trách nhiệm của mình, cậu rõ chưa?”

Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Tôi sẽ không chối bỏ trách nhiệm của mình, nhưng tôi thấy, chúng ta không thể gửi gắm tất cả sự phát triển về Công nghệ kỹ thuật của quân đội Đế Quốc lên người cô bé. Tự lập tự cường, tự chủ nghiên cứu phát minh mới là con đường đúng đắn. Thứ mà Niệm Chi mang tới năm đó giúp chúng ta một ơn huệ lớn, cũng đã đủ rồi. Đương nhiên, tôi sẽ cố gắng tìm kiếm người nhà của cô bé, không phải là vì đạt được nhiều lợi ích tốt hơn, mà là để cho cô bé có thể trở về bên cạnh người nhà. Chắc mọi người sẽ không cho rằng, cô bé không có ký ức năm xưa thì sẽ không có khát vọng về tình thân đâu nhỉ?”

Bạch Duyệt Nhiên cười khanh khách lên tiếng, “Không ngờ Hoắc thiếu lạnh lùng tàn ác cũng có lúc vướng vào nhi nữ tình trường thế này đấy. Tôi sớm đã nói, Cố Niệm Chi là nhiệm vụ của các anh, là mục tiêu của các anh, không phải người thân, bạn bè của các anh. Hoắc thiếu, trạng thái tư tưởng hiện giờ của anh rất nguy hiểm, vì anh đã đặt quá nhiều tình cảm lên mục tiêu và nhiệm vụ của anh, như thế này là sai.”

“Thượng tá Bạch, không tới lượt cô phán xét hành vi của tôi đúng hay sai đâu.” Hoắc Thiệu Hằng vẫn không chút dao động, lời nói của Bạch Duyệt Nhiên hoàn toàn không thể ảnh hưởng tới anh, “Cô vừa vượt cấp đấy.”

Bị Hoắc Thiệu Hằng bắt bẻ, vẻ mặt Bạch Duyệt Nhiên có chút gượng gạo khó xử. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, quả thực mình cũng nhất thời buột miệng nói chuyện không có chừng mực. Cô ấy vội đứng lên, chào điều lệnh với anh: “Thiếu tướng Hoắc! Bạch Duyệt Nhiên không nên nói bừa, xin Hoắc thiếu trách phạt!”

Thượng tướng Quý phất tay với Bạch Duyệt Nhiên: “Ngồi xuống, ngồi xuống đã. Ba người chúng ta nói chuyện thoải mái một chút, đừng quá câu nệ. Thiệu Hằng này, Duyệt Nhiên nói cũng không phải không có lý đâu. Cậu phải nhớ, cậu là Thiếu tướng của Đế quốc, từng hành động cử chỉ của cậu đều vô cùng quan trọng. Đương nhiên, tôi cũng rất yên tâm về cậu, cậu không phải là người không phân biệt nặng nhẹ.”

Bạch Duyệt Nhiên lo sợ bất an ngồi xuống, không ngừng dò xét sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng, thấp giọng nói: “… Hoắc thiếu, tôi không có ác ý gì cả, tôi chỉ thật lòng suy nghĩ cho Bộ Quốc phòng thôi. Về phía Cố Niệm Chi, anh nói cũng có lý, hơn nữa đợi sau khi cô ấy trưởng thành, cô ấy cũng sẽ tìm bạn trai rồi kết hôn, sinh con. Chỉ cần để cô ấy ở lại Đế Quốc, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.”

Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới cô ấy, đứng lên chào Thượng tướng Quý: “Thượng tướng Quý, xin hỏi còn có việc gì không ạ?”

“Hết rồi, nếu Quỹ từ thiện cho quân nhân xuất ngũ và hy sinh này đã muốn lấy dưới danh nghĩa của cậu, thì cậu quay về tìm người xử lý chuyện này cho thật ổn thỏa đi.” Thượng tướng Quý giao xấp tài liệu kia cho anh, “Thực ra chúng ta cũng không thiếu chút tiền này, giống như lần đó với Cố Yên Nhiên vậy. Hoàn toàn không phải vì cô ta đồng ý quyên tiền mà tôi mới bắt cậu đi gặp mặt, cậu hiểu chưa?”

Trong tay Cố Yên Nhiên cũng còn một vài bản vẽ mà họ cần, còn lợi hại hơn bản vẽ động cơ máy bay chiến đấu năm đó của Cố Niệm Chi. Đây mới chính là nguyên nhân thực sự khiến Bộ Quốc phòng thỏa hiệp với cô ta.

Đương nhiên, đối với bên ngoài thì họ đều nói là vì chuyện Quỹ từ thiện quân nhân, che giấu tai mắt người khác tương đối tốt.
Nhìn thấy con số khổng lồ trong tài khoản ngân hàng kia, trong bụng cấp dưới của Hoắc Thiệu Hằng vui như nở hoa, cười nói: “Không thành vấn đề! Nhưng mà Hoắc thiếu này, anh không thể tiết lộ cho tôi biết vị thần tiên nào bạo tay như thế sao? Hay là nữ đại gia Barbados kia?”

Họ tò mò, hưng phấn nhìn Hoắc Thiệu Hằng, chỉ hận không thể cầm camera quay lại từng câu từng chữ của anh thôi.

Mặt Hoắc Thiệu Hằng không chút biểu cảm liếc nhìn bọn họ: “Không phải. Có điều, chờ sau khi Quỹ từ thiện của chúng ta được thành lập rồi, các cậu nhớ nhắc cô Cố kia gửi số tiền mà cô ta đã đồng ý quyên góp tới tài khoản ngân hàng của Quỹ từ thiện quân nhân “Kim chi tâm” nhé. Nói với cô ta rằng, chúng ta đã có một người giấu tên quyên tặng chín mươi triệu đô rồi, cho nên năm mươi triệu đô kia của cô ta không thể đứng đầu danh sách nhà hảo tâm của Quỹ từ thiện được, thậm chí còn không có tư cách trở thành người Quản lý danh dự nữa.”

“Rõ, thưa Thủ trưởng!” Cấp dưới nghe thấy không phải là Cố Yên Nhiên nên cũng lập tức không hỏi tới nữa. Ai nấy đều cầm tài liệu đi tìm người của Cục Pháp chế, bắt đầu tính toán xây dựng kế hoạch thành lập Quỹ từ thiện quân nhân.

Đợi người đi hết rồi, Hoắc Thiệu Hằng mới quay lại căn nhà nhỏ của mình, phát hiện Trần Liệt vẫn đang ở đó. Nhưng lúc này, anh ta đang lấy laptop ra, đặt trên bàn trà nhỏ, vừa làm việc vừa ăn uống.

Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống ghế sofa đối diện, cau mày nói: “Rốt cuộc là cậu có chuyện gì? Sao vẫn chưa về nhà?”

“Tôi quên chưa đưa cái này cho anh xem.” Trần Liệt vô cùng phấn khởi vẫy anh tới, “Mau đến đây xem này, video ngắn quay tại hiện trường vừa mới ra lò đấy. Quay trực tiếp, không có bất cứ dấu vết gì của việc photoshop chỉnh sửa hoặc biên tập nào hết đâu nhá!”

Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu bó tay, đứng dậy muốn đi vào phòng tắm rửa, “Tự cậu xem đi, tôi không có hứng thú.”

“Ơ? Không có hứng thú á? Tôi còn tưởng anh muốn nhìn xem chuyện gì xảy ra trong tòa án chứ…” Trần Liệt nhìn theo bóng lưng của Hoắc Thiệu Hằng, nhếch miệng cười, thiếu chút nữa lại phải lấy đồng hồ bấm giờ ra tính thời gian Hoắc Thiệu Hằng xoay người lại.

Có điều, anh ta phải thất vọng rồi. Lần này Hoắc Thiệu Hằng không do dự chút nào, lập tức quay người lại, ngồi xuống cạnh anh ta, quay laptop của anh ta về phía mình, hỏi: “Là video quay lại phiên tòa thẩm vấn của Niệm Chi à?”

“Đúng thế.” Trần Liệt vui tươi hớn hở mở video, sau đó khoanh tay ngồi một bên, không ngừng ngâm nga một bài hát cũ: “Ta cười đắc ý… ta cười đắc ý…”

Trong laptop truyền đến tiếng ồn ào huyên náo, ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng lập tức bị hấp dẫn bởi cô gái đẹp như cô thiếu nữ trong manga xuất hiện giữa màn hình.

Nhìn từ góc độ này, Cố Niệm Chi còn đẹp hơn cả trong ký ức của anh, mặt mũi lanh lợi thông minh, ỷ thế của người đàn ông cao to bên cạnh, diễn màn cáo mượn oai hùm cực kỳ tròn vai.

“… Anh nhìn thấy chưa? Có phải rất xứng đôi vừa lứa không?” Trần Liệt không sợ chết bu lại nói.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.