Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 102 : Cần thay đổi một chút


Âm Thế Hùng vịn vào bàn cà phê từ sàn nhà đứng lên, ngồi lại ghế sofa, cúi đầu không dám nhìn màn hình máy tính nữa, mặt mày ủ rũ nói: “Giáo sư Hà – người hướng dẫn nghiên cứu sinh Thạc sĩ của Niệm Chi có cho em ấy một cơ hội, sáu tháng cuối năm có thể đến Quốc hội Mỹ làm thực tập sinh. Vì vậy Niệm Chi có hỏi tôi hộ chiếu của em ấy còn hạn không, có thể đi hay không…”

“Cơ hội Giáo sư Hà đưa cho ư?” Hoắc Thiệu Hằng cầm chuột mở website của đại học Luật B, nhìn qua trang chủ và lý lịch của Hà Chi Sơ.

“Cậu điều tra kỹ càng chút về bối cảnh lai lịch của Hà Chi Sơ, nếu như không có vấn đề gì khác thì làm hộ chiếu cho Niệm Chi đi.” Hoắc Thiệu Hằng im lặng một hồi lâu, con ngươi đen như mực thâm sâu khó lường, “Còn về việc có muốn đến Quốc hội Mỹ thực tập hay không, thì để tự Niệm Chi lựa chọn.”

Âm Thế Hùng “Ồ” một tiếng, lại nói: “Thế nhưng đến tháng Mười cuối năm nay Niệm Chi mới tròn mười tám tuổi, trước đó nếu em ấy muốn ra nước ngoài cần phải có người giám hộ đi cùng.” Nói xong, anh ta nheo mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt của Hoắc Thiệu Hằng xem anh phản ứng ra sao.

Hoắc Thiệu Hằng đứng lên rời khỏi màn hình máy tính, đi đến bên cửa sổ.

Giữa ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, cúi đầu châm lên rồi hít sâu một hơi, mắt nhìn bầu trời sao thành phố Prague rực rỡ, thản nhiên nói: “Nếu Niệm Chi muốn đi, Đại Hùng, cậu đi cùng em ấy một chuyến. Có điều, nửa năm cũng vừa đúng lúc để cậu đến Mỹ nhìn xem mồi nhử ở đó nuôi thế nào rồi…”

Đế Quốc Hoa Hạ và nước Mỹ là hai siêu cường quốc trên địa cầu này. Tuy giữa hai nước đã có mối quan hệ và qua lại thương mại bình thường, nhưng ngấm ngầm cũng vẫn có phần căng thẳng, hoặc âm thầm xâm nhập vào nội bộ của nhau.

CIA của Mỹ có cài người vào Đế Quốc, thì Cục tác chiến đặc biệt của Đế Quốc cũng có người ở Mỹ. Đều như nhau cả, nên chẳng ai có thể đứng trên phương diện đạo đức mà chỉ trích đối phương.

“Vâng.” Âm Thế Hùng nhìn vào màn hình máy tính gật đầu, “Còn nửa tháng nữa Niệm Chi mới tốt nghiệp, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp cụ thể sau.”

Nói xong việc của Cố Niệm Chi, Âm Thế Hùng lại hỏi về nhiệm vụ bên phía nhóm Hoắc Thiệu Hằng.

Triệu Lương Trạch khẽ lắc đầu với camera, “Cậu chăm sóc tốt cho Niệm Chi là được rồi, không cần phải để ý đến chúng tôi bên này đâu. Mọi chuyện của chúng tôi đều ổn cả.”

Triệu Lương Trạch từ phía trước màn hình máy tính ngẩng đầu lên, không rõ ánh mắt sâu thẳm đằng sau khói thuốc của Hoắc Thiệu Hằng là có ý gì, anh ta vẫn tiếp tục nói như chủ định ban đầu: “Kể cả có là con chó con mèo, nuôi sáu năm cũng sẽ không nỡ đúng không? Sao anh có thể nhẫn tâm ném cô ấy ra ngoài như mồi nhử chứ? Rốt cuộc chỉ để biết rõ lai lịch của cô ấy? Hay là vì… mục đích khác?”

“Cậu nói tôi có mục đích gì khác ư?” Hoắc Thiệu Hằng nhấn điếu thuốc vào cái gạt tàn để dụi tắt nó đi, hai chân bắt chéo. Một cánh tay tùy ý khoác lên tay ghế sofa đơn, một cánh tay khác chống lấy đầu tựa vào bên tay ghế kia, “Không ngờ cậu và Âm Thế Hùng lại là người hành động theo cảm tính, lòng dạ đàn bà như vậy. Xem ra tôi đã nhìn lầm người, tôi không cần lính như thế.”

Triệu Lương Trạch bị dọa đến mức tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Anh ta vội vội vàng vàng đứng lên, đi đến trước mặt Hoắc Thiệu Hằng đứng nghiêm, lớn tiếng nói: “Hoắc thiếu! Là anh cho tôi nói lời tự đáy lòng!”

“Đúng.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Nhưng câu trả lời của cậu làm tôi rất không hài lòng.”

Triệu Lương Trạch mím chặt môi, mím đến mức quai hàm bạnh cả ra, khuôn mặt tuấn tú hiếm khi đỏ bừng như vậy, “Tôi… Tôi… Tôi… Tôi là người! Không phải máy móc!”

Mặc dù anh ta biết, Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn tự coi mình là một cỗ máy chiến tranh, hoàn toàn không muốn có chút nhân tính nào cả.

Hoắc Thiệu Hằng hơi ngước mắt lên nhìn Triệu Lương Trạch một chút, “Được rồi, làm cho xong việc của cậu đi.”

“Rõ!” Triệu Lương Trạch chào theo điều lệnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, cố bạo gan nói nốt trước khi dũng khí của mình tan biến: “Hoắc thiếu! Niệm Chi vẫn chưa tới mười tám tuổi, em ấy cũng không dễ dàng gì, anh…”

“Tôi biết.” Hoắc Thiệu Hằng đưa tay ngắt lời Triệu Lương Trạch, “Tôi có chừng mực. Nhưng cậu phải nhớ, Bộ Quốc phòng giao Cố Niệm Chi cho chúng ta chăm sóc, không phải là để tìm bảo mẫu cho emấy, mà là muốn chúng ta tìm được lai lịch thực sự của em ấy. Trước khi tìm thấy lai lịch thực sự của em ấy, em ấy chỉ có thể là mục tiêu của chúng ta, là đối tượng để chúng ta quan sát đánh giá, cậu hiểu không? Tôi biết cậu là người, nhưng muốn làm một quân nhân xuất sắc, một thành viên xuất sắc của Cục tác chiến đặc biệt, cậu phải khắc phục được nhược điểm của người bình thường, mới có thể thực sự trở thành bất bại.”


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.