Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 101 : Còn muốn làm người hay không


Sắc mặt của Mai Hạ Văn ảm đạm hẳn đi.

Cậu ta lấy tay chống đầu, tựa vào bàn ăn, hơi buồn bực nói: “Hồi đó còn trẻ quá nên không biết quý trọng. Cô ấy bướng bỉnh, anh cũng cảm thấy không cần phải nhường nhịn. Hơn nữa sau khi cô ấy ra nước ngoài, chưa quen cuộc sống ở nước ngoài, cần được giúp đỡ, anh là nước xa sao cứu được lửa gần…”

Cố Niệm Chi nghe xong, rất kinh ngạc hỏi: “Cô ấy có bạn trai mới á?”

Mai Hạ Văn nhìn cô, mỉm cười rất khó xử: “Niệm Chi à, em chừa cho anh chút thể diện chứ, đừng có nói thẳng như vậy.”

Thật ra Cố Niệm Chi còn muốn hỏi là lúc chưa chia tay đã có bạn trai mới, hay là sau khi chia tay…

Nếu như là trước khi chia tay, thì có nghĩa là bạn gái mối tình đầu của Mai Hạ Văn đã bắt cá hai tay, cắm sừng cậu ta.

Thấy Mai Hạ Văn không muốn nói tiếp như vậy, có lẽ cái sừng trên đầu cậu ta cũng chắc chắn lắm rồi.

Cố Niệm Chi càng cảm thông với Mai Hạ Văn hơn.

“Ăn cơm, ăn cơm đi, đây là món bò bít tết anh thích đấy.” Để hóa giải không khí ngượng ngùng này, Cố Niệm Chi vội vàng dùng đũa gắp cho Mai Hạ Văn một miếng thịt bò ngũ giác, “Ăn nhiều một chút.”

Mai Hạ Văn há miệng, cười nói: “Em đút cho anh đi.”

Tay Cố Niệm Chi hơi khựng lại, bật cười: “Cổ tay của em không còn sức nữa rồi, cũng không dám đút, không cẩn thận lại đút lên mặt anh ấy chứ.” Nói xong, tay cô run lên, miếng thịt bò ngũ giác kia liền rơi xuống cái bát nhỏ trước mặt Mai Hạ Văn.

“Em láu cá thật, cứ chờ xem lần sau anh có bỏ qua cho em không…” Mai Hạ Văn nắm lấy tay Cố Niệm Chi, nháy mắt với cô một cái.

Cố Niệm Chi tỉnh bơ vùng tay ra, tiện thể múc một thìa cháo, bắt đầu ăn say sưa ngon lành.

Hai người lẳng lặng ăn xong cơm tối, lại gọi thêm một bình trà, ngồi cho tiêu cơm.

Mai Hạ Văn ngồi bên cạnh cô, lấy điện thoại di động ra, nói: “Em xem cái này đi. Chiều nay trong lúc đợi em, anh nhất thời buồn chán, đã đăng ký một tài khoản Weibo, chúng ta dùng chung đi.”
Hai người thuận miệng tán gẫu vài câu, Âm Thế Hùng mới kể về việc Cố Niệm Chi gọi điện cho anh ta.

“Có thời gian thì cậu hỏi Hoắc thiếu xem có đồng ý cho Niệm Chi tốt nghiệp xong đến Quốc hội Mỹ làm thực tập sinh nửa năm không nhé.” Âm Thế Hùng không nói rõ ràng chi tiết lắm.

Dù sao hiện giờ mấy người Triệu Lương Trạch cũng đang ở châu Âu, truyền qua vệ tinh trò chuyện chỉ sợ không an toàn, cho nên rất nhiều chuyện đều như dùng ám hiệu để nói.

Nghe thấy tin này, Triệu Lương Trạch cũng vô cùng ngạc nhiên, không kìm được hỏi: “Vị Giáo sư Hà kia tốt với Niệm Chi quá nhỉ?”

“Cực kỳ tốt. Có điều, Niệm Chi của chúng ta tốt như vậy, vừa xinh đẹp lại thông minh, còn rất đáng yêu điệu đà, cậu xem có ai gặp em ấy mà không thích không?” Âm Thế Hùng dương dương đắc ý nói, “Đàn ông nào không thích em ấy mới là không bình thường!”

Một bóng người cao lớn lúc này đứng chếch phía sau lưng Triệu Lương Trạch, đúng ở điểm mù của camera.

Triệu Lương Trạch bỗng ho khan một tiếng.

Âm Thế Hùng không nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đã tới, anh ta nói rất cao hứng, giống như Cố Niệm Chi thật sự là con gái anh ta vậy: “… Tiểu Trạch, tôi nói cho cậu nghe, tính nết đàn ông đều như thế cả. Từ mười tám tuổi cho tới tám mươi tuổi, tiêu chuẩn chọn phụ nữ đều không hề thay đổi. Niệm Chi nhà chúng ta không chỉ xinh đẹp, dáng người cũng đẹp số một, hơn nữa em ấy cũng còn trẻ, chờ em ấy thật sự trưởng thành, ai da, không biết có bao nhiêu đàn ông phải quỳ dưới gấu váy của em ấy nữa.”

“… Vậy còn cậu thì sao? Cậu cũng thích Niệm Chi à? Hay là cậu không bình thường?” Bên phía Triệu Lương Trạch đột nhiên có một giọng nói trầm thấp sang sảng vang lên.

Âm Thế Hùng nhất thời mất cảnh giác, trong đầu tự động mặc định giọng nói này thành giọng của Triệu Lương Trạch, quơ cánh tay nói: “Tôi sao có thể giống với đàn ông bình thường chứ?! Tôi là người giám hộ của Niệm Chi! Là người nhìn em ấy lớn lên đó! Sao có thể có loại tâm tư kia với em ấy được?! Tôi có còn muốn làm người nữa không?!”

Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng vẫn như bình thường, ôm cánh tay đi tới, lộ mặt trước camera, chỉ tay vào Âm Thế Hùng: “Xem như cậu biết người biết ta.”

Chợt nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đến mức làm người ta tuyệt vọng của Hoắc Thiệu Hằng xuất hiện trên màn hình máy tính, Âm Thế Hùng suýt chút nữa bị dọa cho đau cả tim.

Anh ta hét to một tiếng, cả người gập về phía trước, từ trên ghế sofa lăn xuống sàn nhà, đập mạnh mông xuống đất.

“Nói đi, vụ thực tập sinh của Quốc hội Mỹ là thế nào?” Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống bên cạnh Triệu Lương Trạch, cầm lấy con chuột, điều khiển máy tính.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.