Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu

Chương 278: Rời đi


Lời nói của Lăng Ảnh khiến nhịp tim của Huân Nhi gia tốc thêm vài lần.

Nàng vì cái gì mà tới nơi này? Chẳng phải là vì “Chìa khóa” của Tiêu Gia hay sao?

Vốn dĩ, thân là tiểu công chúa, là hòn ngọc quý của Cổ gia – Một trong bát đại cổ tộc của trung châu, nàng chẳng cần thiết phải tới nơi khỉ ho cò gáy này làm gì cả.

Tất cả là bởi vì, tương truyền bát đại cổ tộc đều nẵm giữ trong tay mình một mảnh chìa khóa để mở ra động phủ mang cơ duyên đột phát Đấu Đế. Mà Tiêu gia, vốn dĩ trước đó cũng chính là một trong bát tộc!

Trước khi suy sụp, Tiêu Gia có nội tình mạnh nhất trong bát tộc và đồng thời cũng là minh hữu của Cổ tộc. Chính vì lẽ đó, thay vì cử lấy cường giả tới Tiêu gia khi đã suy sụp rồi sử dụng sức mạnh thì lại sử dụng tính mềm dẻo hơn, chính là để nàng – Cổ Huân Nhi tới Tiêu gia từ bé, tìm hiểu và điều tra lai lịch của chìa khóa rồi mang nó về.

Sử dụng cách này, Cổ tộc hoàn toàn xác thực sẽ không cảm thấy có lỗi với Tiêu gia.

Bao năm qua, nàng một mực tìm hiểu xem Tiêu Gia cất giữ “chìa khóa” để ở nơi nào, nhưng chung quy lại vẫn chưa một lần tìm thấy.

Đã nhiều lần, gia tộc thúc dục nàng trở về vì lo lắng an nguy, nhưng Huân Nhi nàng vẫn kiên quyết ở lại và viện cớ rằng chưa tìm thấy “chìa khóa” thì nàng chưa trở về. Nhưng thực chất, lí do nàng chưa muốn trở về chỉ bởi một người: Tiêu Viêm!

Cứ mỗi lần ở bên cạnh hắn, tâm trí nàng lại có thứ gì đó xuất hiện. Nàng không biết đó có phải là tình yêu hay tình thân nữa nhưng nàng không có ghét bỏ nó.

Nhớ tới khi còn nhỏ, khi lần đầu tới Tiêu Gia, do bản tính rụt rè và xấu xí nên thường hay bị trêu trọc. Khi đó, chỉ có một người đứng ra bảo vệ nàng, vẫn là hắn!

Lớn lên, Huân Nhi biết bản thân mình trổ mã rất xinh đẹp, có vô số tên thanh niên tiến tới làm quen nhưng hiển nhiên nàng không quan tâm. Lúc nàng còn nhỏ, cũng chính bọn hắn là người hay trêu chọc nàng nhất, hà cớ gì bây giờ lại bâu lại như những con ruồi nhặng kia?

Cứ như thế, dần dần hình bóng của Tiêu Viêm tồn tại mãi trong tâm trí Huân Nhi. Chỉ tiếc, cho tới khoảng hơn 3 tháng trước, hình bóng đó dường như bị dần dần phai nhạt…

-“Lăng thúc, tại sao ngươi biết “chìa khóa” của Tiêu Gia lại bị mất?” Huân Nhi xoắn xuýt hỏi.

Lăng Ảnh thở dài một hơi, sau đó nghiêm trọng đáp:”Nghe nói lúc Tiêu Gia bị Gia Hình gia tộc chèn ép trên phương diện tài chính, tộc trưởng của Tiêu Gia là Tiêu Chiến đã đem miếng ngọc bội của mình đi thế chấp!”

Trầm ngâm một lát, Lăng Ảnh tiếp tục nói:”Sau bao nhiêu lần tìm hiểu và điều tra, thuộc hạ xác định miếng ngọc bội đó chỉ có gia chủ mới có thể nắm giữ và hắn luôn mang theo bên người. Từ những gì thu nhập được, rất có thể thứ đó chính là chìa khóa mà tiểu thư đang tìm kiếm!”

Huân Nhi trừng mắt, không thể tin được, chả thể nào ngờ được thứ nàng tìm kiếm bấy lâu nay hóa ra lại gần như thế…

Thở dài một hơi, Huân Nhi ánh mắt cũng hơi hơi tỏa sáng nói:”Vậy được rồi, đã xác định được chìa khóa là cái gì, sao Lăng thúc còn ở đây mà không đi lấy chìa khóa về?”

Bị ánh mắt của Huân Nhi nhìn khiến Lăng Ảnh có chút nhụt chí, hắn buồn rầu đáp:”Nếu đơn giản như thế thì thuộc hạ đã không tới đây để báo cáo lại cho tiểu thư!”

-“Có chuyện gì? Chả phải giờ chúng ta chỉ cần tới, tóm lấy kẻ mà Tiêu Chiến thúc thúc bán chìa khóa rồi trả cho tên đó một số tiền cần thiết là xong sao?” Huân Nhi cau mày hỏi.

-“Tiểu thư có điều không biết, khi ta tới nơi kẻ đã thu mua miếng ngọc bội của Tiêu Chiến, tên đó đã chết, đồ đạc trong phòng giống như bị lật tung cả lên!” Lăng Ảnh thận trọng đáp.

Huân Nhi trừng to mắt, sao lại có chuyện trùng hợp thế được!

-“Vậy chẳng phải manh mối đều đi vào ngõ cụt hay sao?” Huân Nhi cắn răng.

Nàng hi vọng nếu như kẻ đánh giết tên chủ hiệu cầm đồ kia chỉ là một tên cướp của bình thường thì còn tốt, nhưng nếu nhỡ đó lại là một thành viên của Hồn tộc thì thực sự là…

-“Tiểu thư, từ hiện trường ta phát hiện một thứ” Lăng Ảnh bí mật nói ra, sau đó lôi từ trong vạt áo một mảnh vải đen kịt, bên trên toát ra khí tức thần bí…

Huân Nhi nhìn thấy Lăng Ảnh lôi ra một vật kỳ lạ liền hỏi:”Chả nhẽ nó là manh mối của hung thủ còn xót lại?”

-“Tiểu thư, ta không chắc chắn lắm, nhưng nếu thực sự là vậy thì chúng ta có thể khoanh vùng được phạm vi tìm kiếm rồi!” Lăng Ảnh vui mừng nói.

Hắn vui mừng cũng phải thôi, bởi ở Cổ tộc có một bí pháp chuyên dùng để truy tung, biết đâu dựa vào thứ này, hắn và tiểu thư có thể tìm ra kẻ đã lấy cắp chìa khóa đi?

Huân Nhi gật đầu, ít nhất thì nàng có thứ để điều tra, còn hơn là ngồi chờ đợi trong vô vọng.

Từ từ, Huân Nhi bắt đầu niệm chú, từ bàn tay của nàng lóe lên một thứ ánh sáng màu vàng. Sau đó, theo chỉ dẫn từ bàn tay của Huân Nhi, thứ ánh sáng màu vàng đó bao trùm lên tấm vải mà Lăng Ảnh mang về.

“Chíu”

Sau một lát, ánh sáng bao trùm lên tấm vải đen đó liền bay lên không trung, đâm thẳng về một hướng…

“Phía đó là…?” Lăng Ảnh cau mày nghĩ, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, hắn mừng rỡ hét lên:”Tiểu thư, phương hướng đó giống như là ở nội viện của Già Nam học viện!”

Nội viện?

Huân Nhi cau mày trầm tư, nàng biết nội viện của Già Nam học viện mang ý nghĩa là gì. Nơi đó ngoài việc bao hàm các đệ tử hạch tâm ra thì đó cũng là một nơi kỳ bí!

Muốn tới nơi đó nói đơn giản lại vô cùng phức tạp. Đơn giản là vì chỉ cần dựa vào thân phận của mình, Huân Nhi nàng xác thực có thể tiến nhập nội viện bất chấp tu vi vẫn còn thấp. Còn phức tạp là, tuy nói nội viện và ngoại viện đều cùng thuộc Già Lam học viện, nhưng khoảnh cách võ đạo của hai bên phải nói là một trời một vực.

Nếu như tới nội viện tìm hiểu điều tra, nàng rất có thể sẽ phải bộc lộ một chút lá bài tẩy… Qua đó để hữu tâm nhân biết được nàng xuất thân từ đâu!

Chuyện lần trước cùng với Lăng Ảnh tao ngộ đã khắc ghi vào sâu thẳm bên trong lòng Huân Nhi, nàng không biết liệu vị kia có còn xuất hiện lần nữa để giúp nàng hay không. Nói tóm lại, đề phòng vẫn là tốt hơn!

Huân Nhi hết nhìn về phía chân trời, sau đó lại quay sang nhìn về phía giường bệnh, nơi Tiêu Viêm đang hôn mê tại đó.

Tâm trạng Huân Nhi lúc này vô cùng xoắn suýt. Bởi vì, nếu như nàng tiến về nội viện tra xét tung tích của chìa khóa, Tiêu Viêm ca ca có thể sẽ không thể đi theo được.

Nàng có thể dựa vào thân phận của Cổ tộc tiến nhập nội viện trước bất chấp tu vi vẫn còn thấp, nhưng Tiêu Viêm thì không thể, hắn tới đó cũng chỉ khiến cho mọi việc càng thêm tệ hại.

Ai không biết, thế hệ trẻ tuổi của Già Lam học viện đều là những kẻ thiên tài, tu vi thuần một sắc Đấu Linh trở lên. Nếu như Tiêu Viêm ca ca của nàng đi qua, với tu vi đấu giả tam tinh của hắn, chắc có lẽ chưa tới một ngày hắn sẽ bị mang ra khỏi nội viện trên cáng mất.

Hùng ưng phải tự mình cất cánh… Nàng có thể che chở Tiêu Viêm ca ca của mình nhất thời chứ không thể che chở hắn mãi mãi.

Lăng Ảnh đứng một bên, nhìn vẻ mặt xoắn suýt của tiểu thư mình nào không biết trong đầu nàng nghĩ gì. Hắn căm tức nhìn Tiêu Viêm, sau đó mở miệng lạnh lùng nói:”Tiểu thư, gia tộc đang chờ tiểu thư về, hi vọng tiểu thư có thể lấy đại cục làm trọng!”

“Còn nữa, tên tiểu tử Tiêu Viêm này tốt hơn hết cứ để hắn ở ngoại viện một thời gian, cho hắn tự do mà phát triển. Nếu như hắn có thể hiểu tiểu thư và muốn báo đáp ân tình, hắn sẽ tự mình biết bản thân nên làm gì!”

Những lời Lăng Ảnh nói ra Huân Nhi đều hiểu, chỉ là nàng thật không nỡ cho lắm.

Huân Nhi buồn rầu, nàng không tự chủ lại lôi ra chiếc mũi tên làm từ hỏa diễm. Nhìn lấy nó, nàng thì thào nói ra:”Không biết ân nhân là ai? Hiện tại hắn ở nơi nào? Nếu có thể, xin hãy cho Huân Nhi một con đường sáng!”

“…”

“Ắt xì”

-“Ai nhắc tới tên ta?” Lăng Thiên mắt nhắm mắt mở nói, sau đó lại nhìn vào tấm thân thể ngọc ngà trong ngực đang say giấc khiến hắn dần buồn ngủ trở lại, tiếp tục ôm lấy nàng vào lòng rồi nhắm mắt…

Vài ngày sau

Trải qua một phen tĩnh dưỡng cùng với vài loại đan dược cao cấp mà Huân Nhi cho, Tiêu Viêm rất nhanh liền tình lại, tinh thần sảng khoái.

Thất bại trước Tiêu Ninh không khiến hắn nhụt chí, trái lại càng khiến ngọn lửa phấn đấu trong lòng hắn ngày càng dâng cao.

Lúc này trong sân, Tiêu Viêm cởi trần, dùng tay vỗ vỗ ngực mình và nói:”Huân Nhi, muội cứ yên tâm, ta ở ngoại viện có thể tự lo cho mình được!”

Vài phút trước, hắn vừa nghe Huân Nhi nói rằng nàng được Già Lam học viện tiến cử trực tiếp vào nội viện, qua đó e rằng sẽ phải rời xa hắn một khoảng thời gian.

Ban đầu, Tiêu Viêm cũng vô cùng sững sờ, nhưng hắn biết bản thân thiên phú so với Huân Nhi thực sự kém nhiều lắm nên rất nhanh liền mừng rỡ nói:”Huân Nhi, muội thực sự là thiên tài!”

Hắn mừng cho Huân Nhi, một phần là vì nàng có thể tới nơi nâng tầm thiên phú của mình lên, một phần cũng là vì hắn hiểu, hắn nếu như cứ tiếp tục quấn lấy nàng chính là đang kéo chân nàng lại, hắn cần tự mình đứng dậy bằng đôi chân này và đàng hoàng đánh bại Tiêu Ninh một lần nữa.

“Tiêu Ninh, sớm muộn gì ta cũng sẽ đòi lại bút trướng này!” Tiêu Viêm nắm chặt tay nghĩ.

Nhìn khuôn mặt hớn hở của Tiêu Viêm, không hiểu sao trong lòng Huân Nhi có chút hụt hẫng. Nếu như hắn có thể nói với nàng một câu đại loại như:”Muội đừng đi” hay là “Cho ta theo với!”, nàng chắc chắn sẽ ngay lập tức thực hiện điều mà Tiêu Viêm mong muốn, tiếc là…

-“Tiêu Viêm ca ca, huynh nhớ bảo trọng, hi vọng trước khi tu vi bản thân chưa vượt trên Tiêu Ninh 3 cấp, không muốn cùng hắn khiêu chiến lần nữa!” Huân Nhi dặn dò xong liền quay đầu rời đi.

“Tiêu Viêm ca ca ngu ngốc!” Không nghe thấy tiếng gọi lại phía sau, Huân Nhi mặt mũi ảm đạm mắng, bước chân nặng nề tiến về khu vực tập trung.

-“Phó viện trưởng, chúng ta lúc này có thể tiến về nội viện được rồi chứ?” Huân Nhi mặt mũi không cảm xúc nhìn tên lão già mập mạp nói ra.

Phó viện trưởng gật đầu, sau đó liền nói:”Ta hiện tại còn bận công chuyện nên không thể tự mình dẫn Huân Nhi tiểu thư đi được, nhưng yên tâm, ta sẽ để một vị đạo sư khác dẫn ngươi đi!”

“Phiu”

Tiếng gió thổi khẽ bên tai khiến làn tóc mai của Huân Nhi nhẹ tung bay. Vốn nàng cũng không quan tâm lắm kẻ sẽ đưa mình tới nội viện là ai nhưng chẳng hiểu sao, trực giác mách bảo rằng bản thân nên ngước nhìn về phía người đó.

Trên không trung, một người thanh niên mang mai tóc màu đỏ rực, gương mặt góc cạnh trông vô cùng soái, ẩn sau đó là một luồng khí bễ nghễ thiên hạ. Hắn phi hành trên không rồi rơi xuống, nhưng đặc biệt là đằng sau lưng không hề có đôi cánh nào cả.

-“Lăng Thiên đạo sư, hi vọng ngài có thể dẫn học viên này tới nội viện một cách an toàn!” Phó viện trưởng mở miệng cười nói, nhưng chẳng ai chú ý thấy rằng dường như hắn vô cùng cung kính khi nói chuyện với người thanh niên kia.

Phó viện trưởng rời đi. Lúc này, chỉ còn lại Huân Nhi cùng người thanh niên tóc đỏ. Vì để tránh cho bầu không khí ảm đạm, nàng liền mở miệng cười xã giao nói:”Đạo sư, mong được giúp đỡ!”

-“Không có gì, có lẽ chính ta mới thực sự là người cần giúp đỡ ấy chứ!” Người thanh niên tóc đỏ nói xong, sau đó đưa một tay tới eo của Huân Nhi, kẹp lấy nàng vào sát người sau đó phi hành về phía không trung.

Bị nam nhân xa lạ đụng chạm, Huân Nhi có chút cảm giác không thích, nhưng bởi hiện tại nàng chưa có đột phá Đấu Vương, chưa thể sử dụng đấu khí hóa dực để phi hành nên đành phải ngậm ngùi chấp nhận…

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Từ Đạo Quả Bắt Đầu

Chương 278 : Rời đi!


Chương 278: Rời đi!

Đông Hà phường.

Tích Khê nhai đạo.

Kim Thương chế phù phường.

Trần Quý Xuyên ngồi xếp bằng vận công, trên thân ẩn ẩn có một tôn Bạch Hổ bao phủ, vận sức chờ phát động, giống như xuống núi chi thế, uy nghiêm khó mà xâm phạm.

Pháp lực lưu chuyển.

Kiếm khí ở trong kinh mạch, trong đan điền du tẩu, không ngừng rèn luyện pháp lực, làm cho càng thêm tinh thuần. Kiếm khí phong mang lại tại áp bách nhục thân, từng tia từng sợi pháp lực rót vào huyết nhục, xương cốt bên trong, nhục thân không ngừng lớn mạnh.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Đợi cho thể nội chân nguyên xuẩn xuẩn dục động thời điểm, Trần Quý Xuyên ngăn chặn hành công, mở mắt ra.

“Hô!”

“Tiên Thiên cực hạn, luyện khí đang nhìn!”

Trần Quý Xuyên trong mắt sáng tỏ, trên mặt ngược lại là không có gì kinh hỉ có thể nói.

Đối với đã từng thập trọng Thiên Chân Nhân, nhị giai vô địch Trần Quý Xuyên tới nói, đừng nói luyện khí, liền xem như tấn thăng nhị giai Khai Khiếu cảnh, cũng rất khó rung chuyển tinh thần của hắn.

“Tiên Thiên cực hạn.”

“Tùy thời có thể tấn thăng luyện khí.”

Trần Quý Xuyên không vội mà tấn thăng.

Hắn sớm có ý rời đi Kim Giác thành, nhưng một cái Tiên Thiên rời đi, cùng một cái luyện khí rời đi, bị chú ý độ khác nhau rất lớn.

Một phương diện khác.

Muốn rời khỏi Kim Giác thành, đi đến những thành trì khác, còn phải dựa vào truyền tống trận.

Tu vi càng thấp, truyền tống trận ba động càng nhỏ, bị yêu thú phát hiện tỉ lệ càng nhỏ, truyền tống quá trình cũng liền càng an toàn.

Tấn thăng không vội tại nhất thời.

Hoàn toàn có thể chờ sau khi rời đi lại đi đột phá.

Nghĩ đến rời đi, Trần Quý Xuyên đứng dậy, tại chế phù phường trung chuyển chuyển.

Kim Thương chế phù phường chia làm nội ngoại hai bộ phận.

Bên trong vì nơi ở, là Từ Kế Thế, Từ Ninh phụ tử nghỉ ngơi địa phương.

Ngoại bộ thì là nhà xưởng.

Nhà xưởng cũng chia làm hai cái bộ phận, ở giữa bị ngăn cách. Bên trong vị trí là Từ Kế Thế chế phù địa phương, bên ngoài thì là đám học đồ chế phù địa phương.

Từ Kế Thế sau khi chết.

Trần Quý Xuyên một mực tại nội gian tu luyện, chế phù, thao diễn trận pháp.

Hoàng quyền dẫn người đến, đều là bên ngoài ở giữa hoạt động.

Trong ngoài gián cách lấy vách tường, không liên quan tới nhau, bởi vậy Trần Quý Xuyên có thể ở bên trong tận tình làm chính mình sự tình, không cần lo lắng bị quấy rầy.

“Năm năm.”

Trần Quý Xuyên nhìn xem chế phù phường mỗi một chỗ góc khuất, có chút cảm thán.

Nhoáng một cái thời gian năm năm.

Hắn tại Kim Thương chế phù phường bên trong cũng đầy đủ trạch năm năm. Coi như một nửa hạ tuyến thời gian không tính, chân chính đợi ở nơi này xử chế phù phường bên trong thời gian cũng có hai năm rưỡi.

Làm hắn tiến vào Võ Hà tinh cái thứ nhất điểm dừng chân, Trần Quý Xuyên đối chỗ này chế phù phường ngược lại là có chút tình cảm.

Bất quá cùng phàm nhân tình khó tự điều khiển khác biệt.

Hắn tu hành nhiều năm, có thể rất tốt khống chế tình cảm.

Tu sĩ cũng không phải là tuyệt tình tuyệt tính, nhưng đại bộ phận thấy nhiều, trải qua nhiều, đối rất nhiều chuyện đều tập mãi thành thói quen, liền lộ ra chết lặng.

Trần Quý Xuyên cũng là làm sơ cảm khái, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

. . .

Đông Hà phường.

Hoàng gia.

Hoàng Tuyên gọi cả một nhà, tụ tại trong nội đường.

Năm năm trôi qua, Hoàng Tuyên cũng không có bao nhiêu biến hóa. Tốt xấu cũng là Tiên Thiên tông sư, dung nhan vĩnh trú có chút khó khăn, nhưng ở Hoàng Tuyên cái tuổi này, còn không đến mức hiện ra vẻ già nua.

“Cha.”

“Đại bá.”

Hoàng Tuyên ánh mắt đảo qua, trong nội đường có thê tử của hắn phùng hành, có hắn nhị tử một nữ —— hoàng quyền, hoàng tiêu, ớt vàng.

Còn có nhị đệ Hoàng Minh nhà hai cái cháu trai —— hoàng tòa nhà, Hoàng Lương.

Cả một nhà tất cả đều tụ ở đây.

Mấy năm này.

Hoàng Tuyên đi theo Trần Quý Xuyên, thông qua Liệp Yêu tiểu đội nhân mạch, kinh doanh đan dược sinh ý, về sau lại mở rộng đến pháp khí sinh ý.

Trần Quý Xuyên ăn thịt.

Hoàng Tuyên không tham, theo ở phía sau ăn canh. Mặc dù sinh ý làm vô thanh vô tức, nhưng mấy năm xuống tới, Hoàng Tuyên vẫn là kiếm được không ít.

Trong nhà thời gian tốt qua rất nhiều.

Cũng không cần lại bốc lên phong hiểm đi dã ngoại săn giết yêu thú, một bên kinh doanh sinh ý, một bên chuyên chú tu hành, Hoàng Tuyên tự giác khoảng cách luyện khí lại tiến một bước.

Nói không chừng sinh thời còn có thể thành tựu luyện khí.

Không ngừng Hoàng Tuyên.

Hắn đại nhi tử hoàng quyền mấy năm này thành tựu cũng không thấp.

Đầu tiên là hai mươi tuổi tấn thăng Tiên Thiên, tiến vào cao đẳng học phủ. Tại cao đẳng học phủ bên trong vào học bốn năm có thừa, đã là Tiên Thiên bốn tầng.

Tu vi tiến bộ nhanh chóng.

Tại toàn bộ cao đẳng học phủ bên trong, hoàng quyền cũng được xưng tụng nổi bật.

Không chỉ tu vì.

Tại chế phù phương diện, hoàng quyền cũng có không giống bình thường 'Thiên phú', đi theo học phủ bên trong một vị chế phù sư học tập, năm ngoái vừa mở năm, chính là trung đẳng học đồ, có thể vẽ trung cấp phù lục.

Tiếp qua một hai năm, thậm chí có nhìn trở thành cao đẳng học đồ.

Tiền đồ bất khả hạn lượng.

Hoàng tiêu, ớt vàng, hoàng tòa nhà, Hoàng Lương không so được tên thiên tài này đại ca, nhưng bởi vì gia cảnh dần dần giàu to lớn, tại học phủ bên trong cũng không tính lạc hậu.

Láng giềng láng giềng đều ở đây nói, Hoàng gia ra một con rồng ba hổ, liền ngay cả nữ nhi đều là cái tiểu thiên tài, ngày sau nhất định phát đạt.

Hoàng gia cũng xác thực phát triển không ngừng.

Chỉ là hôm nay, Hoàng Tuyên há miệng ra, chính là một cái tin dữ ——

“Mấy ngày trước đây, ta bên ngoài ứng thù thời điểm, không cẩn thận đắc tội rồi một vị quyền quý.”

“Kim Giác thành không tiếp tục chờ được nữa.”

Lời này vừa nói ra.

Cả sảnh đường đều giật mình.

“Cái này —— ”

Phùng hành nghe xong, lông mày lập tức liền nhíu lại. Nàng cũng là lần đầu tiên nghe được tin tức này, kinh hãi không được. Lại một lần nghĩ, phát hiện trượng phu mấy ngày nay nên ăn nên uống, một chút cũng nhìn không ra mánh khóe.

Phùng hành có chút áy náy, cảm thấy là Hoàng Tuyên không muốn để cho nàng lo lắng, mới ở trước mặt nàng miễn cưỡng vui cười.

Bên này.

Hoàng Tuyên nhị nhi tử hoàng tiêu nghe nói, có chút bối rối, lại cố tự trấn định, xông Hoàng Tuyên nói: “Cha đắc tội là ai? Nếu là nhân vật bình thường, lấy đại ca tại cao đẳng học phủ giao thiệp, nói không chừng có thể nói hòa.”

Hoàng quyền tại cao đẳng học phủ bên trong cũng coi là mầm mống tốt, không ít thương hội, đội săn yêu đều ở đây lôi kéo.

Nếu là đắc tội nhân quyền thế có hạn, có thể có thể giải quyết.

“Nào có dễ dàng như vậy!”

Hoàng Tuyên lắc đầu, hướng về phía trong nội đường mấy cái con cháu nhi nữ khoát khoát tay, mặt âm trầm: “Cái gì cũng đừng nhiều lời, tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc, sáng sớm ngày mai chúng ta liền rời đi Kim Giác thành. Có chút trì hoãn, sợ là một nhà đều có lao ngục tai ương, tính mệnh khó đảm bảo!”

“A —— ”

Hoàng tiêu bọn người nghe xong nghiêm trọng như thế, tất cả đều hoảng rồi.

Không dám tiếp tục hỏi nhiều, từng cái tranh thủ thời gian trở về phòng thu dọn đồ đạc, từng cái nơm nớp lo sợ qua một đêm, cơ hồ một đêm chưa ngủ.

Sáng sớm hôm sau, sắc trời vừa tảng sáng, một nhà bảy thanh liền rời đi trong nhà, thẳng đến 'Thành tế truyền tống trận', rời đi Kim Giác thành.

. . .

Nửa ngày sau.

Vào lúc giữa trưa.

Liên tiếp chuyển qua ba tòa truyền tống trận, Hoàng Tuyên đám người đi tới biển châu đại lục nam bộ gần biển phương vị, rơi vào 'Ninh Thành ' trong đó một toà tên gọi 'Thí Ngô ' vệ thành.

Nơi này khoảng cách phì thành mấy chục vạn dặm xa, ở giữa cách 'Seoul', 'Xương thành', 'Sa thành' hết thảy ba tòa chủ thành.

Trừ phi là thông qua truyền tống trận.

Nếu không căn bản khó mà vãng lai.

Người một nhà mới ra truyền tống trận, liền khách khí đầu, một vị thanh sam thanh niên đang đợi. Thấy bọn hắn ra, liền cười tiến lên đón tới.

“Hoàng thúc, thím.”

“Quyền ca.”

Trần Quý Xuyên tiến lên, cùng Hoàng Tuyên vợ chồng còn có hoàng quyền chào hỏi, lại làm càn đầu lỗ mãng não ớt vàng cười cười, tiếng gọi 'Nhỏ tiêu nhi' .

Từ Kế Thế cùng Hoàng Tuyên là thông gia chuyện tốt.

Trần Quý Xuyên mấy năm này mặc dù chỉ cùng hoàng quyền lui tới, cùng Hoàng Tuyên đều rất ít gặp mặt. Nhưng ở 'Từ Ninh ' trong trí nhớ, cùng phùng hành, hoàng tiêu, ớt vàng bọn hắn cũng đã gặp không ít lần.

Hết thảy chào hỏi.

“Từ huynh.”

Hoàng quyền hướng về phía Trần Quý Xuyên cung kính chắp tay.

Trần Quý Xuyên xưng hắn 'Quyền ca nhi', hắn cũng không dám ngả ngớn, dù là hơi lớn hai tuổi, tại Trần Quý Xuyên trước mặt cũng cung kính gấp.

“Ngươi là —— ”

Phùng hành nhìn xem đại nhi tử thế mà đối người thanh niên này cung kính như thế, không khỏi chăm chú nhìn thêm Trần Quý Xuyên, chỉ là căn bản không nhận ra được.

Nàng trước sớm nhìn thấy Từ Ninh thời điểm, Từ Ninh còn nhỏ, bộ dáng còn không có nẩy nở. Tại Từ gia gặp thời điểm, phùng hành đi theo Hoàng Tuyên cũng đi gặp qua, nhưng lúc đó Từ Ninh lại chán chường không thành nhân dạng.

Hiện tại mấy năm tu hành, Trần Quý Xuyên trở nên da trắng mỹ mạo, hình dạng thanh tú, giơ tay nhấc chân càng có một phen không tục khí độ.

Hình dạng, khí chất tất cả đều đại biến.

Phùng hành đương nhiên nhận không ra.

Càng không nghĩ tới người trước mắt này lại sẽ là cái kia trong nhà đợi năm năm, toàn bộ nhờ nhà bọn hắn tiếp tế Từ Ninh!

“Đừng ở bên ngoài nói chuyện.”

“Về trước đi.”

Hoàng Tuyên đánh gãy phùng hành, tiến lên hai bước lôi kéo Trần Quý Xuyên, thái độ thân cận để hoàng tiêu, hoàng tòa nhà bọn người nghẹn họng nhìn trân trối. Trong mắt bọn hắn, Hoàng Tuyên luôn luôn nghiêm khắc. Ở tại bọn hắn những bọn tiểu bối này trước mặt, cho tới bây giờ đều là đâu ra đấy.

Hiện tại thế mà đối một cái tuổi tác nhìn qua cùng bọn hắn không chênh lệch nhiều tiểu bối như thế thân cận?

Lại nghĩ tới vừa rồi đại ca hoàng quyền thái độ.

Mấy cái tiểu nhân bao quát phùng hành ở bên trong, trong lòng giống như vuốt mèo, hiếu kì hỏng rồi.

Hoàng Tuyên không có vội vã nói chuyện, lôi kéo Trần Quý Xuyên trực tiếp đến 'Thí Ngô thành' Lâm Xuyên phường bên trong một chỗ ba vào trạch viện.

Chỗ này trạch viện tính cả bên cạnh hai nơi, tại hai năm trước liền bị Hoàng Tuyên tới sang lại.

Ninh Thành tới gần hải vực.

Trừ trên đường yêu thú bên ngoài, thường xuyên còn sẽ có trong biển yêu thú lên bờ quấy rối xâm nhập, bởi vậy giá đất, giá phòng đều không cao.

Trần Quý Xuyên, Hoàng Tuyên liên thủ kinh doanh đan dược, pháp khí sinh ý, kiếm một năm so hơn một năm.

Mua xuống ba tòa giá vị không cao trạch viện rất nhẹ nhàng.

So sánh cùng nhau.

Ngược lại là sử dụng truyền tống trận giá cả cao hơn.

Tiến vào trạch viện.

Hoàng Tuyên đuổi phùng hành mang theo hoàng tiêu bọn người bốn phía đi dạo, quen thuộc nhà mới. Hắn cùng hoàng quyền còn có Trần Quý Xuyên, thì tiến vào thư phòng tụ tại một chỗ.

“Như thế nào?”

“Hết thảy còn thuận lợi?”

Tiến thư phòng, Hoàng Tuyên liền vội vàng hỏi Trần Quý Xuyên.

“Cũng còn thuận lợi.”

“Ta thừa dịp bên ngoài người ít thời điểm, ẩn thân ra ngoài, tránh thoát Đoàn Chính Minh phái tới theo dõi người. Sau đó thẳng đến truyền tống trận, kinh 'Trịnh thành', qua 'Khánh thành', cuối cùng mới đến 'Ninh Thành' .”

Đoàn Chính Minh làm hại 'Từ Ninh' cửa nát nhà tan, bởi vì tự thân 'Ác thú vị', từ đầu đến cuối không có đối Trần Quý Xuyên hạ sát thủ. Nhưng dù sao xuất thân đại gia tộc, biết 'Trảm thảo trừ căn ' đạo lý. Hắn cũng sợ bị hắn ức hiếp, đùa bỡn qua như là 'Từ Ninh' người như vậy sẽ cá muối xoay người, thế là tại dạng này mục tiêu xung quanh, đều an bài có theo dõi người.

Trần Quý Xuyên bên người cũng có.

Hắn thời gian năm năm không thế nào đi ra ngoài, nhưng mình bí mật quan sát, lại thêm Hoàng Tuyên, hoàng quyền phụ tử lưu ý, Đoàn Chính Minh người sớm đã bị bọn hắn tìm ra.

Nhìn chằm chằm 'Từ Ninh' phế vật như vậy, cũng không dùng được quá lợi hại người.

Mà lại dù cho lấy Đoàn Chính Minh thân phận bối cảnh, muốn sai khiến luyện khí tu sĩ theo dõi một cái chưa từng tu luyện, ý chí tinh thần sa sút, cam chịu phàm nhân, điều này cũng quá hoang đường.

Lấy tuổi của hắn còn không có cái này năng lượng.

Đối với phổ thông phàm tục tu sĩ, cho dù là Tiên Thiên cực hạn, lấy Trần Quý Xuyên thủ đoạn, cũng có thể nhẹ nhõm lừa qua.

. . .

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.