Nghe thấy tiếng cô, hắn bỗng nhiên cười, nụ cười yêu dã mang theo một tia hung ác nguy hiểm. Đôi mắt xanh thẳm tập trung vào Lục Nguyên, cánh tay cường tráng xẹt qua nước biển, nhẹ nhàng bóp lấy cằm cô.
“a…ngu…s”
Lục Nguyên không thể tin được mở to hai mắt, cô trăm triệu lần không nghĩ tới hắn có thể nói, hơn nữa âm sắc trong trẻo dị thường, so với quý tộc Anh quốc xưa còn ưu nhã hơn.
Tuy nhiên cũng giống trong ghi chép của cha, đầu lưỡi của hắn không như con người, lưỡi rắn thật dài xẻ nhánh, đỏ tươi xinh đẹp thè ra môi mỏng, cảm giác quen thuộc như vậy dọa Lục Nguyên theo bản năng kẹp chặt chân, lại quên mất chính mình đang khóa ngồi trên bụng của hắn. Eo rắn to như thùng nước chậm rãi giật giật, cô sợ hãi, thân thể nhanh chóng cứng đờ.
“a…ngu…s”
Hắn lặp lại phát âm kia lần thứ hai, nhưng lần này ánh mắt đã thay đổi, sắc xanh trong trẻo như bao phủ trong ánh lửa nồng đậm, tầm mắt nhìn Lục Nguyên nóng rực đáng sợ.
“angus? Là Angus ư?”
Đây là tên của nó? Ái thần Angus* trong thần thoại Celtic?
*Aonghus còn được gọi là Angus, là vị thần tình yêu và tuổi trẻ. Truyền thuyết kể rằng, thần Angus đã tìm kiếm một thiếu nữ xinh đẹp trên khắp lãnh thổ Ireland.
Ngay khi Lục Nguyên phát ra mấy chữ này, eo rắn đang tách hai chân cô ra thật lớn, thế nhưng bắt đầu cọ xát ở giữa hai chân, cảm giác vảy rắn lướt qua da thịt khiến cô có chút ghê tởm. Tới tới lui lui đến lần thứ mười, cuối cùng Lục Nguyên mới phát giác không thích hợp.
Cách quần lót hơi mỏng, cô có thể cảm nhận rõ thứ gì đó cứng rắn ngẩng cao đến đáng sợ, từng chút một cọ qua hoa tâm của cô…
Đó là cái gì!?
Lục Nguyên hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía hắn, giờ phút này trên khuôn mặt xinh đẹp hung ác kia đã nhiễm ý cười nhàn nhạt. Hắn chậm rãi nhích lại gần mặt cô, ánh mắt nóng bỏng như lửa, gần như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống.
Hắn phun ra lưỡi rắn mân mê bên bờ môi cô, nhẹ nhàng phác họa hình dáng, lúc đảo qua đôi môi nhắm chặt liền nhanh chóng chui vào.
Cảnh tượng này có thể gọi là kinh khủng nhất mà Lục Nguyên gặp qua trong đời. Nhân Xà đực kia vậy mà vươn lưỡi rắn vào trong miệng cô, cưỡng ép cô hôn môi cùng hắn. Đầu lưỡi hắn vừa dài vừa thô, linh hoạt quấn lấy đầu lưỡi non nớt của cô, khiêu khích mút liếm, mơ hồ mang theo một mùi hương quỷ dị.
Lục Nguyên sợ hãi, khoảnh khắc môi hắn dán lên cánh môi cô, nước mắt đã bắt đầu rơi không ngừng. Nụ hôn đầu tiên của cô cứ như vậy bị một Nhân Xà cướp đi.
Lưỡi thô dài đảo trong khoang miệng thơm ngọt của thiếu nữ, thật lâu không muốn rời đi. Nhận thấy cô rùng mình, một tay hắn liền cố định cái ót cô, hôn sâu hơn. Giữa môi răng quấn quýt, hắn nâng cằm cô lên, bức hiếp đút nước bọt của hai người vào cổ họng cô.
“Khụ khụ! Khụ!”
Bởi vì quá nhiều nước bọt, Lục Nguyên không kịp phòng ngừa, đột nhiên bị sặc. Cô giãy giụa thoát đi lưỡi Nhân Xà, sau đó kịch liệt ho khan trong vòng vây của hắn. Cô cúi đầu, hận không thể nhổ ra toàn bộ chất lỏng vừa mới nuốt xuống. Đôi môi cùng lưỡi tê dại hơi đau, không lúc nào khiến cô không cảm thấy xấu hổ cùng khuất nhục.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ! Nơi này cách bờ biển quá xa, mà nơi đóng quân lại cách đến mấy ngàn mét. Nếu không có ai tới đây, cô có kêu đến nát cổ họng cũng chẳng ai nghe thấy…
Nhìn Lục Nguyên khó chịu, hắn vậy mà vươn tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô. Động tác cực kỳ thân mật như vậy, trong nháy mắt cột sống của Lục Nguyên cứng đờ. Tay hắn rất lớn nhưng cũng rất dịu dàng, cô thật sự không thể liên hệ cùng đôi tay tràn ngập lực công kích như lời cha nói.
Nhưng, cô không cảm thấy đây là chuyện đáng ăn mừng.
“Có thể… có thể thả tôi đi không?”
Lục Nguyên cảm thấy bản thân điên rồi, vậy mà đỏ mắt cầu xin Nhân Xà. Nhưng do phía trước không nhìn rõ đuôi rắn, chỉ nhìn nửa người trên so với con người không hề khác biệt, cô cứ có ảo giác hắn vẫn là một đàn ông bình thường.
Gương mặt xinh đẹp của Nhân Xà khẽ thay đổi. Hắn có thể nghe hiểu tiếng người, điều này làm Lục Nguyên rất cao hứng, tuy nhiên vui sướng chỉ giằng co một giây đồng hồ, bởi vì hắn hình như rất tức giận việc cô mưu toan thoát đi.
Cái đuôi đang quấn lấy eo cô đột nhiên gia tăng sức lực, Lục Nguyên bị đau, hắn lại bóp gương mặt cô khiến ngũ quan bị dồn thành một chỗ, năm ngón tay thon dài đột nhiên dùng sức.
“Tôi… Tôi… Anh…”
Bên hông cùng trên má rất đau, Lục Nguyên cực kỳ khó chịu, nước mắt ào ào rơi xuống bị Nhân Xà hứng trong lòng bàn tay, hắn hình như có chút tò mò đây là cái gì. Bóp lấy mặt cô, hắn vươn lưỡi bắt đầu liếm láp, đem nước mắt chảy ra từng chút một liếm sạch sẽ.
Khi lưỡi rắn lướt qua mi mắt, Lục Nguyên kinh hoảng nhắm hai mắt lại, cảm giác ướt át đó khiến cả người cô sởn tóc gáy.
“Không muốn không muốn! Buông tôi ra! A a!”
Cô ra sức giãy dụa, xô đẩy lồng ngực vững chãi như ngọn núi đang đè ép ngực mình. Dị vật kề sát giữa hai chân càng lúc càng lớn, thứ không biết tên kia không giống như vảy rắn lạnh lẽo mà là nóng rực, làm cô vô cớ sợ hãi.
Đáng tiếc, cô thật sự quá yếu ớt, cho dù dùng hết sức lực cha sinh mẹ đẻ cũng chỉ đẩy hắn được một chút, ngược lại còn chọc giận Nhân Xà. Hắn chỉ dùng một tay mà đã dễ như bỡn, khóa chặt đôi tay múa may của cô ở sau lưng.
“Ta…”
Hắn lặp lại chữ này, ánh mắt nguy hiểm chưa bao giờ rời khỏi Lục Nguyên, khiến cô không khỏi bĩnh tĩnh lại mà sinh ra một ý niệm, cô giống như đã trở thành… con mồi của hắn.
“Nguyên Nguyên! Nguyên Nguyên!”
Là tiếng của Tiêu Trì! Lục Nguyên vui mừng nhìn về phía bờ biển, quả nhiên là Tiêu Trì đã đến!
“Anh Trì!”
Lục Nguyên vui mừng khôn xiết, bên tai lại vang lên một tiếng hừ lạnh mang theo tia cười khinh miệt. Cô hoảng sợ nhìn Nhân Xà đang quấn lấy chính mình, trên gương mặt yêu dị của hắn chỉ có bình tĩnh đáng sợ.
“Phằng! Phằng!”
Tiêu Trì hướng lên trời bắn vài phát súng, đó là mệnh lệnh triệu tập ca nô. Từ vị trí của hắn chỉ có thể thấy Lục Nguyên đang bị một tên đàn ông tóc dài ôm vào trong ngực. Hắn thậm chí không thấy rõ biểu tình của hai người, nhưng hắn biết rõ Lục Nguyên đang chờ mình đến cứu.
Từ phía tây, vài ca nô lao đến nhanh chóng. Các binh sĩ võ trang hạng nặng đem họng súng nhắm ngay trên mặt biển. Nhìn biến hóa như vậy, Nhân Xà rốt cuộc buông lỏng cái đuôi đang quấn lấy Lục Nguyên, sau đó gắt gao ôm thân hình nhỏ xinh vào lòng, bắt đầu bơi về phía nước sâu hơn.
Tiêu Trì gấp đến đỏ mắt. Hắn nhảy lên thuyền, chỉ huy cả đoàn tăng tốc đuổi theo, súng trong tay vài lần nhắm ngay Nhân Xà đang bơi nhanh nhưng vẫn không bóp cò, vì hắn không thể xác định liệu mình có làm Lục Nguyên bị thương hay không.
“Dưới tình huống không thể xác định Lục tiểu thư an toàn, ai cũng không được nổ súng!”
Cứ như vậy, bọn họ hoàn toàn bị động, trơ mắt nhìn Lục Nguyên bị Nhân Xà bắt đi. Những gì có thể làm là theo sát, tìm kiếm thời gian thích hợp nhất để bắn chết súc sinh đáng giận kia.
Đúng vậy, Tiêu Trì đã cùng Nhân Xà giao thủ qua. Khoảnh khắc đuôi rắn xẹt qua mặt biển, hắn chắc chắn, đó chính là sinh vật mới mà họ đang tìm kiếm!
– ————————
Tác giả: Song càng ing~ (?) Cho nên các bạn cứ yên tâm nhảy hố đi