Vì để hiểu biết toàn diện hơn về Nhân Xà, một tổ nhỏ nghiên cứu đã tiến hành phẫu thuật đầu Nhân Xà ngay trong đêm. Bọn họ kinh ngạc phát hiện ra, giống mới này không những lực công kích lớn, mà chỉ số thông minh còn rất cao.
Với suy đoán này, tổ công tác vui mừng khôn xiết. Động vật chỉ số thông minh cao so với các loài bậc thấp là hai khái niệm khác nhau, nếu có thể tận dụng giá trị trên người chúng, đây sẽ là cống hiến vĩ đại cho nhân loại.
Tuy nhiên, do thông minh nên dường như chúng bị dọa sợ. Liên tiếp mấy ngày qua không thấy bóng dáng Nhân Xà trên đảo nữa, quá trình nghiên cứu đang tiến triển bỗng lâm vào khốn cảnh…
Vốn đã hạ sốt, lại thêm đoàn bác sĩ đến trước một ngày, Lục Nguyên đã khỏi hẳn. Sau khi khỏi bệnh cô có thể mặc sức đi chơi, đáng tiếc Tiêu Trì còn bận bịu tìm kiếm tung tích Nhân Xà nên không có thời gian đi thăm. Do vậy, cô chỉ có thể dạo đến phòng nghiên cứu của cha.
Nhờ vài vị giáo sư từng người dựng lên, phòng nghiên cứu giờ đã có quy mô. Lúc Lục Nguyên đến, Lục Tư Nam không có ở bên trong. Phòng làm việc không lớn nhưng rất sạch sẽ, liếc mắt qua đều là chai lọ cùng thiết bị. Lục Nguyên tùy ý nhìn quanh.
Bỗng nhiên phát hiện một xấp ghi chép trên bàn sách, cô tò mò lật mấy trang, thì ra là cha cô ghi chú các chỉ tiêu cùng tóm tắt Nhân Xà trong nhiều ngày qua.
Đọc qua loa vài hàng chữ, cô đã biết thân trên của Nhân Xà giống người bình thường như đúc, chỉ có đầu lưỡi hình như không tiến hóa, vẫn giữ đặc thù là lưỡi rắn, mà nửa người dưới của họ thô to dị thường, giống hệt mãng xà, đường kính đuôi lớn nhất gần 60cm… Bỗng dưng, Lục Nguyên đỏ mặt.
Vậy mà cô lại đọc được thông tin về bộ phận sinh dục của Nhân Xà. Lần này bắt được Nhân Xà đực, sau khi mổ ra nửa người dưới, họ phát hiện chúng nó giống loài rắn bình thường, cũng có hai cự thịt, hơn nữa tiến hóa cực giống nhân loại. Quan trọng hơn, bây giờ lại đúng thời kỳ động dục.
Ném quyển ghi chép xuống, Lục Nguyên thật sự không còn mặt mũi nào xem hết các bản vẽ trừu tượng phía sau.
Khi rời khỏi đất liền đã là cuối thu, mà lúc này trên đảo nhỏ đã là mùa xuân. Cảnh xuân ấm áp cùng gió biển mát lạnh, Lục Nguyên đang chân trần đi dạo trên bờ cát không khỏi có cảm giác đang nghỉ dưỡng ở Hawaii.
Nước biển xanh thẳm, cát dài nhẵn mịn, còn có cây dừa trĩu quả, không thể không nói đây là một hòn đảo thần bí chưa bao giờ bị khai phá, phong cảnh thật sự rất đẹp.
“Lục tiểu thư, vùng này đã được tuần tra nên rất an toàn. Cô ở đây chơi đi, tôi có việc phải rời khỏi một chút, ngàn vạn lần đừng đi chỗ khác đó!”
Lục Nguyên quay đầu nhìn anh lính đang vẫy tay đằng xa, đó là người Tiêu Trì phái tới bảo vệ cô. Vóc dáng nhỏ con một mét sáu, gương mặt luôn là ý cười thành thật nồng hậu, hình như tên là Triệu Tinh.
“Ừ, tôi biết rồi!”
Anh lính lúc đi còn có chút không yên tâm, dặn dò Lục Nguyên vài câu mới vội vã chạy đi, để lại một mình Lục Nguyên nhìn rừng cây rậm rạp mà mỉm cười nghịch ngợm.
Nước biển trong trẻo xanh biếc cao chưa đến mắt cá, bọt nước theo sóng biển hơi cuốn lên, kéo theo không ít vỏ sò hình thù kỳ lạ. Lục Nguyên một tay nhấc váy dài trắng, bắt đầu xuống nước chơi đùa.
Vô số vỏ sò với sắc màu đẹp đẽ, nếu làm thành chuông gió treo trước lều hẳn cũng được lắm đây.
Nước biển lạnh lẽo nhẹ vỗ lên đầu gối, Lục Nguyên càng đi càng sâu, mãi đến khi cát vàng dưới chân càng ngày càng ít, cô mới sực nhớ lời anh lính dặn lúc nãy là không được xuống biển.
“Xem ra phải về rồi.”
Cô dùng làn váy to rộng bọc không ít vỏ sò, nhìn mặt biển yên tĩnh cao tận eo mình, chuẩn bị xoay người rời đi. Bỗng nhiên cô sửng sốt, con ngươi nhấp nháy nhìn ra biển cách chừng 10 mét.
“Đó là cái gì? Cá mập?”
(Chạy ngay đi còn hỏi nữa:v)
Hình như có thứ gì bơi về phía cô, tốc độ cũng không nhanh, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu đen mờ mờ. Cũng không biết vì sao khi nhìn cái bóng đen sì kia, trái tim cô lại phi thường đập loạn.
Trực giác không ổn, cô lập tức chạy về bờ.
Nhưng cẳng chân vừa mới nhấc được nửa bước thì thình lình bị cái gì lạnh lẽo quấn chặt! Lục Nguyên vô cùng hoảng sợ, còn chưa kịp kêu to đã phát hiện ra, thứ không biết tên đang cuốn lấy cẳng chân bỗng mạnh mẽ lôi cô trở ra biển.
“Ầm!”
Dáng người nhỏ xinh không kịp phòng bị mà ngã vào trong nước, nước biển ào ạt trước sau ập tới bao quanh hơi thở. Cô bị sặc phát không ra tiếng, đáng sợ nhất chính là thứ ở cổ chân lại nhanh chóng kéo cô về hướng nước sâu!
“A… Cứu…mạng!”
Đôi tay lung tung khua loạn trên mặt nước, ý đồ túm lấy thứ gì cứu mạng. Cô lắc lư trong nước biển, vốn không ổn định được trọng tâm, phổi bị nước biển tràn vào làm cô dần dần mất đi thần trí.
Đột nhiên, cô cảm giác sức mạnh kinh khủng kia ngừng lại, thứ trói buộc ở cổ chân cũng buông ra. Đáng tiếc còn không đợi cô cao hứng, giây tiếp theo eo đã bị cuốn lấy.
Đó là xúc cảm cô không thể nào hình dung, cho dù cách một lớp áo sơ mi mềm mại vẫn cảm giác được thứ đang siết bên hông vô cùng lạnh lẽo, giống đuôi của một loài nào đó, mềm mại đến thô to, sức lực lớn cực kỳ, siết đến mức cô gần như không thở nổi.
Lục Nguyên được nâng ra khỏi mặt nước. Cô hoảng sợ hộc ra mấy ngụm nước biển, đầu óc nặng nề là một trận ong ong ồn ào, thâm chí không còn một hơi chống cự, chỉ lộ ra một cái đầu nơi nước sâu, tham lam hít lấy không khí hỗn loạn cùng mùi tanh của biển.
Nhanh chóng nhận ra vật thể bên hông di chuyển, bởi vì quá mức sợ hãi, Lục Nguyên đã suy yếu, theo bản năng nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn.
Thân thể chìm trong nước biển bị chuyển vị trí, giữa hai chân chơi vơi bị dị vật xâm nhập, nhẹ nhàng tách hai chân mềm nhũn đến run rẩy của cô ra. Bởi vì váy dài nổi lên trong nước mà nửa người dưới đã trần trụi.
Gông cùm xiềng xích bên hông khống chế giữa hai chân cô, ép cô ngồi lên một vật. Trong thời gian ngắn, Lục Nguyên thậm chí không dám đoán đó là thứ gì, chỉ có thể cảm nhận kề sát mông thịt non mềm là lân giáp bóng loáng lạnh lẽo, cực kỳ giống sống lưng loài cá… Không! Không đúng, cảm giác như vậy, y hệt ngày đó cô chứng kiến chiếc đuôi của Nhân Xà!
“Ầm!”
Có thứ gì xông ra từ trong nước, cảm giác áp lực ập vào trước mặt làm Lục Nguyên không thể không lặng lẽ mở mắt. Trong một khắc hoang mang kia, cô hoàn toàn ngây ngốc.
Cha ơi, chúng nó lớn lên đáng sợ không?
… Không đáng sợ.
Chúng tiến hóa có thể nói là hoàn mỹ, trong khoảnh khắc, Lục Nguyên không tìm được từ ngữ để hình dung, thậm chí từ hoa lệ nhất cũng không đủ để diễn tả dung nhan trước mắt này, tựa như tượng thần Hy Lạp cổ, ngũ quan thâm thúy, đẹp đến tinh tế…
“Anh…”
Lục Nguyên có chút kinh hãi mấp máy đôi môi đã trắng bệch. Đôi mắt của hắn thật xinh đẹp, sắc xanh thuần khiết nở rộ trong con ngươi, so với trăm triệu ngọc bích Lục Nguyên thấy qua còn đẹp hơn, tựa hồ mang theo ma lực trời sinh, kéo cô sa vào một màu xanh thẳm.
Hắn ôm thân thể đang trượt xuống của Lục Nguyên vào lòng. Cô lập tức lấy lại tinh thần giãy dụa, đôi tay nhu nhược chống trên lồng ngực rộng lớn không một sợi lông của hắn. Cô phát hiện so với đàn ông bình thường, hắn dày rộng hơn rất nhiều, đem đến một cảm giác vô cùng áp bách.
“… Nhân Xà?” Tiếng nói vốn dĩ mềm mại của cô vì kinh hãi đã không thể phát ra thành lời.
– ————————
Tác giả: Có nhắn lại, động lực đã đủ, nỗ lực đổi mới, nam chính xuất hiện rồi! Cốt truyện đi mệt quá…