Truyện Gả Vào Hào Môn - Hồng Trần Trâm

Chương 322


“Em chắc mệt lắm, hay là nằm xuống ngủ một lát đi cho khỏe, chứ anh thấy sắc mặt của em đã khó coi lắm rồi” Thẩm Quân Dao vốn muốn nói gì đó nhưng cô lại thôi, người con gái ấy chỉ gật đầu rồi nằm xuống, cô nhắm mắt lại chìm vào trong giấc ngủ.

Trác Du Hiên sau khi đắp chăn cẩn thận cho Thẩm Quân Dao xong hắn mới đi ra ngoài, không làm phiền cô nghỉ ngơi.

Người con gái ấy ngủ một mạch đến tận trưa, sau khi Trác Du Hiên gọi cô dậy, ép cô ăn vài miếng xong rồi Thẩm Quân Dao lại ngủ tiếp một mạch cho đến tận chiều.

Ban đầu, Trác Du Hiên cũng chỉ cho rằng Thẩm Quân Dao dầm mưa vài tiếng đồng hồ nên mới mệt mỏi mà thôi, nhưng dường như người đàn ông này đã lâm.

Thấm Quân Dao thể chất vốn đã rất yếu rồi, lại còn dầm mưa lâu như vậy làm sao mà chịu nổi.

Khi Trác Du Hiên mang cơm tối đến cho Thẩm Quân Dao, người con gái ấy vẫn còn ngủ say, tuy nhiên sắc mặt của cô đã nhợt nhạt đến mức khó coi rồi.

Không những thế, cả người của Thẩm Quân Dao đổ đầy mồ hôi lạnh, làm Trác Du Hiên thật sự lo lắng vô cùng.

Hắn nhanh chóng lay người của Thẩm Quân Dao gọi cô dậy, lúc này toàn thân của người con gái ấy nóng như lửa đốt vậy.

Trác Du Hiên sợ hãi kêu lên.

“Quân Dao, em có sao không? Em mở mắt ra nhìn anh điI”

Kỳ thật, Trác Du Hiên mỗi lần nhìn thấy Thẩm Quân Dao bị bệnh là trong lòng hắn đang vô cùng lo sợ.

Bác sĩ từng nói, bất kì căn bệnh nào cũng có thể đem Thẩm Quân Dao rời khỏi thế gian này, ngay cả bị cảm, cho nên Trác Du Hiên mới sợ hãi đến mức như vậy.

Gọi mãi, cuối cùng Thẩm Quân Dao cũng chịu tỉnh lại, tuy nhiên một cơn ho lại liên tục ập đến.

Thẩm Quân Dao ho khụ khụ, thậm chí người con gái ấy còn ho cả ra máu nữa.

Nhìn chất lỏng màu đỏ đặc sệt ở trong lòng bàn tay của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên hoảng sợ cầm lấy giấy lau tay và những vết máu còn đọng ở khóe miệng cô, tay chân của người đàn ông luống cuống không ngừng sợ hãi.

Trác Du Hiên lắp ba lắp bắp, hắn lo lắng đến mức nói cũng chẳng được rõ ràng nữa.

“Quân Dao, anh thấy em không ổn rồi, để anh đưa em đến bệnh viện có được hay không?”

Chứ chứng kiến khoảnh khắc Thẩm Quân Dao ho cả ra máu như thế kia, Trác Du Hiên làm sao mà cảm thấy không sợ cho được chứ.

Thế nhưng, ý định vừa mới nói ra đã bị dập tắt.

Trác Du Hiên muốn đưa Thẩm Quân Dao đến bệnh viện, thế nhưng người con gái ấy đã túm lấy cánh tay áo của người đàn ông, vội vã ngăn cản.

Thanh âm thều thào vang lên như thể muốn van xin vậy đấy.

“Đừng…..Tôi không sao cả….Tôi không muốn đến bệnh viện….Xin anh đấy…Đừng đưa tôi đến bệnh viện ”

Có lẽ Trác Du Hiên không hề biết rằng Thẩm Quân Dao đã ám ảnh hai từ bệnh viện ấy như thế nào.

Cô rất sợ đến bệnh viện, bởi vì hai sinh linh nhỏ bé mới thành hình người kia của cô đều đã bỏ mạng ở đó, cho nên mỗi khi đến bệnh viện, đoạn ký ức kinh hoàng kia lại một lần nữa hiện về, thế nên Thẩm Quân Dao cực kỳ ghét bệnh viện.

Trác Du Hiên vốn muốn đưa cô đi, nhưng hẳn thấy Thẩm Quân Dao hoảng hốt như thế, hơn nữa người con gái ấy lại còn rất kích động.

Sợ bệnh tình của Thẩm Quân Dao tái phát, cho nên Trác Du Hiên mới đồng ý để Thẩm Quân Dao ở nhà.

Hẳn gọi bác sĩ đến khám cho cô, cũng may là người con gái ấy không bị làm sao cả, cho nên Trác Du Hiên cũng yên tâm hơn phần nào.

Hắn kêu người nấu cho Thẩm Quân Dao một ít cháo cho dễ ăn, nhưng cô ăn được có vài miếng thì đã chán nản không muốn ăn nữa.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.