Chương 293: Hai bên đấu đá
“Con kia, mau đi lấy cho tao ly nước!”
Mặc cho Trác phu nhân sai bảo, Thẩm Quân Dao vẫn ngồi im ở đó để cho Trác phu nhân nổi điên lên.
Vẻ mặt bà ta dường như đã tức tối đến mức không có cách nào chịu nổi rồi, hận không thể giết người.
Một người như vậy mà dám không nghe lời bà ta, Trác phu nhân cảm thấy mình như đang bị người ta xúc phạm vậy đấy.
Bà ta hét thẳng vào mặt của Thẩm Quân Dao, âm thanh đay nghiến cay nghiệt đến tột cùng.
“Cái con kia, mày có nghe tao nói cái gì không hả? Tao bảo mày đứng dậy đi lấy cho tao ly nước không nghe sao? Một con giúp việc mà còn đòi ngồi đó như là bà hoàng của thiên hạ à? Mày nghĩ con trai tao nuông chiều mày, yêu thương mày mà mày tưởng mày là Trác thiếu phu nhân thật ư? Tao cho mày biết, mày đừng có hòng nghĩ đến điều đó, tao tuyệt đối sẽ không chấp nhận loại con dâu như mày đâu nghe chưa.”
Trác phu nhân dường như đã đem toàn bộ cơn tức giận ở trong lòng mình xả hết ra bên ngoài vậy.
Bà ta thật sự rất ngứa mắt khi nhìn thấy Thẩm Quân Dao cứ ngồi đó chơi trong khi con trai bà ta phải kiệt sức hầu hạ người phụ nữ này.
Từ khi nào người nhà họ Trác lại phải đi hầu hạ người phụ nữ khác như thế chứ, đặc biệt là loại cóc ghẻ như là Thẩm Quân Dao đây.
Thành kiến của Trác phu nhân với Thẩm Quân Dao càng ngày lại càng lớn hơn nữa.
Bà ta ghét xuất thân của Thẩm Quân Dao, ghét cách ăn mặc bẩn thỉu của người con gái này.
Nói chung là bà ta ghét hết tất cả mọi thứ.
Trác phu nhân cay nghiệt nhìn về Thẩm Quân Dao, bà ta ngạo mạn nói ra những lời xúc phạm người con gái ấy.
“Chẳng qua mày chỉ là con gái của một con điếm thôi không phải sao? Mẹ mày với mày chắc cũng giống nhau, cùng ngủ với bao nhiêu thăng đàn ông rồi nhỉ? Loại đi điếm thấp hèn như mày tao không chấp nhận.
Với lại mày đã cho con trai tao ăn phải bả gì rồi nên nó mới say mê mày như vậy có đúng hay không?”
“Tao nói cho mày biết nhé, ở trong nhà của tao, Thẩm Quân Dao mày chẳng qua chỉ là một con hầu kẻ hạ mà thôi.
Đừng có ảo tưởng bản thân mình sẽ trèo được lên cao.
Còn nữa, mày còn không đi lấy nước cho tao nhanh lên, tao khát lắm rồi đấy mày có biết không?”
Chắc hẳn thân phận của Thẩm Quân Dao trước đây Trác phu nhân cũng đã biết được rồi, cho nên bà ta mới buông lời miệt thị, xúc phạm danh dự của Thẩm Quân Dao như thế.
Trong lòng của người đàn bà này không ngừng khinh thường những công việc, những nghề nghiệp bẩn thỉu kia.
Nhưng Trác phu nhân lại chưa biết được thân phận thật sự của Thẩm Quân Dao là gì? Thẩm Quân Dao mặc kệ cho bà ta đánh, bà ta măng như thế nào đi chăng nữa, cô vẫn ngồi im ở chỗ đó, không hề nhúc nhích.
Trong lòng tuy đã bất giác tức giận, nhưng cô không biểu hiện ra bên ngoài cho người ta thấy.
Cứ mặc kệ cho Trác phu nhân nói, để xem bà ta nói được bao lâu đây.
Thấy Thẩm Quân Dao ngồi lì ở đó, Trác phu nhân bất giác điên tiết lên, bà ta không khống chế được mà lao đến bóp lấy mặt của người con gái đó.
“Cái con này, tao nói mày không nghe gì hay sao? Tao bảo mày mau đứng dậy lấy nước cho tao mày không nghe thấy gì hay sao? Đây không phải là chỗ mày có thể ngồi, mau đứng dậy nhanh lên”
Trác phu nhân vừa nói, bà ta vừa kéo xềnh xệch cả người của Thẩm Quân Dao lên.
Cô víu người lại, bà ta lại càng lôi cô đi, hận không thể ném Thẩm Quân Dao ra ngoài đường.
“Này, bà làm cái gì đó, mau buông con gái tôi ra mau lên.’ Trịnh Liên vừa mới đặt chân vào cửa đã chứng kiến cảnh này, nhìn Trác phụ nhân với con gái mình đang giằng co như vậy, bà vội vàng xông đến tách Trác phu nhân ra khỏi người của Thẩm Quân Dao.
Bấm chuông mãi không có ai mở cửa, may là cửa không khóa, bà ta xông vào thì chứng kiến cái cảnh này.
Không ngờ con gái của Thẩm phu nhân bà ta ở đây lại bị mẹ chồng bắt nạt hành hạ như thế, không chịu được, bà quát thẳng vào mặt của người đàn bà đang cáu gắt ở trước mặt mình.
“Này, bà làm gì con gái tôi vậy hả? Nó đang bị bệnh mà bà lôi lôi kéo kéo con bé như thế, không sợ con bé bị làm sao à? Bà có còn nhân tính hay không?”
Trịnh Liên quay sang nhìn đứa con gái của mình mới bị người ta đánh kia, tóc tai con bé bù xù, trên tay còn có những vết giằng co màu đỏ ửng rõ rệt.
Thẩm phu nhân vuốt tóc con mình nhẹ nhàng hỏi.
“Con gái, con có sao không? Bà ta làm con đau lắm phải không?”
Thấy Trịnh Liên, đúng là Trác phu nhân có hơi ngạc nhiên thật đấy.
Bà ta bất ngờ vì Thẩm phu nhân này lại có thể đứng ra bảo vệ cho đứa nhỏ mà bà ta luôn căm ghét trước đây đấy.
Đúng là không ngờ nha.
Trác phu nhân lên tiếng mỉa mai.
“Ơ, đây không phải là Trịnh Liên, phu nhân của nhà họ Thẩm à? Hôm nay bà đến đây để làm gì? Muốn moi tiền con trai tôi có phải không? Nhưng cũng ngạc nhiên thật đấy, không ngờ bà lại có thể đứng ra bảo vệ cho người phụ nữ chẳng khác gì đi điểm như cô ta”
“Trác phu nhân, tôi mong bà hãy nói năng cẩn thận một chút, không được xúc phạm con gái tôi như thế.
Cho dù bà có là Trác phu nhân, có nhà họ Trác chống lưng phía sau tôi cũng không sợ bà đâu.
Con của tôi không phải bà muốn nói gì cũng được đâu.
Thẩm phu nhân gần giọng nhắc nhở Trác phu nhân kia.
Đúng là trước đây bà ta rất sợ nhà họ Trác, nhưng bây giờ không đâu.
Dù sao thì bà ta cũng đã gần như mất hết toàn bộ rồi, chỉ còn một đứa con gái này thôi, Trịnh Liên nhất định phải bảo vệ con bé.
Trác phu nhân đúng là có hơi bất ngờ khi Trịnh Liên nói như thế.
Nhưng rất nhanh thôi, trên gương mặt của người đàn bà này cũng chỉ là một sự khinh bỉ.
Bà ta nhếch môi nhìn Trịnh Liên đang ôm lấy Thẩm Quân Dao kia.
“Tại sao tôi lại phải ăn nói cẩn thận? Thẩm Quân Dao ở trong nhà họ Trác này chẳng qua chỉ là một đứa giúp việc, may mắn được con trai tôi yêu thương mà thôi.
Nó tưởng rằng nó có thể trèo cao được hay sao? Loại thấp hèn như nó không xứng làm dâu nhà chúng tôi.”
Trịnh Liên bất giác nắm chặt tay, hận ý dâng lên trong mắt của bà ta.
Hóa ra bao lâu nay con gái của bà ta lại phải sống trong cảnh như vậy đây.
Thật không ngờ con bé lại bị người ta đối xử bất công như thế, hôm nay nếu bà ta không đến đây thì sẽ không biết được chuyện này rồi.
Thấy Trịnh Liên im lặng, Trác phu nhân lại tiếp tục nói.
“Bà tốt nhất nên dạy lại con nhỏ đó đi, bảo nó đi lấy cho tôi ly nước mà nó cứ ngồi lì ở đấy, không biết tôn trọng trưởng bối à”
“Trác phu nhân, bà nói nghe có vẻ buồn cười nhỉ.
Bà không hê tôn trọng con gái tôi, lấy cớ gì con bé nó phải tôn trọng bà.
Không những thể, bà có tay có chân không biết tự mình đi lấy à? Con tôi nó đang bệnh nặng như thế, bà còn có tình người hay không?”
Thẩm phu nhân nói ra những lời kia, bà ta cực kỳ bất bình thay cho con gái của mình.
“Không thích, cô ta là giúp việc, đó là việc cô ta phải làm, không phải trách nhiệm của tôi”