Chương 292: Bữa sáng đầy sóng gió
“Mẹ, là con để cô ấy ngủ đấy, mẹ đừng có nói như thế nữa được không? Coi như con cầu xin mẹ đấy!”
Trác Du Hiên tỏ rõ thái độ trên mặt mình, mới sáng ngày ra mẹ hắn tự nhiên lại gây sự như thế, muốn gây sự sao? Sao mẹ hắn cứ phải gây phiền phức cho hắn như vậy? Không thể chịu nổi nữa, Trác Du Hiên buộc phải hạ mình van xin người mẹ kia của mình.
Nhưng Trác phu nhân còn chẳng để tâm đến mấy lời van xin của con trai, tuy bà ta đã im lặng nhưng vẫn khinh bỉ nhìn về phía của Thẩm Quân Dao.
Người ta nói ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng là không sai đâu mà.
Trác phu nhân càng ngày càng thấy Thẩm Quân Dao trở nên chướng mắt.
Thẩm Quân Dao coi như không nghe thấy mấy lời mảng chửi mỉa mai kia của “mẹ chồng”
của mình, cô chỉ lắng lặng để cho Trác Du Hiên đỡ mình ngồi xuống ghế.
Thấy con trai mình chăm sóc người phụ nữ kia như thế, không những vậy đây là lần đầu tiên nhìn thấy Trác Du Hiên hạ mình chăm sóc một người phụ nữ khác, thái độ của bà ta đổi với Thẩm Quân Dao càng trở nên cay nghiệt hơn.
Bà ta nhếch môi cảnh cáo nhìn Thẩm Quân Dao, nhưng dường như Thẩm Quân Dao không để tâm mấy đến bà ta, khiến cho Trác phu nhân tức lắm nhưng bà ta không thể làm được gì cả.
Trác phụ nhân gầm gừ vài tiếng rồi cúi xuống ăn cơm, bà ta xúc cơm như thể là muốn trút giận lên cái bát cơm ở trước mặt vậy đấy.
Trác Du Hiên coi như không có mẹ mình đang ngồi ở đó, hắn ta như thường lệ kêu người giúp việc đem đến cho Thẩm Quân Dao mấy món ăn dành riêng cho người mới ốm dậy.
Canh xương và tổ yến nữa.
Nhìn những món đồ ăn đắt tiền lần lượt được bày biện ở trước mặt của Thẩm Quân Dao, Trác phu nhân kia trong lòng không khỏi bực tức.
Loại thấp hèn đó mà xứng đáng được ăn những loại đồ ăn cao quý đấy ư? Tổ yến đắt tiền kia chỉ dành cho người sang trọng, cao quý giống như bà ta mà thôi.
Còn thứ phụ nữ không có phúc phận như Thẩm Quân Dao kia làm gì xứng đáng để ăn những món ăn đắt tiền ấy chứ.
Trác phu nhân đầy mỉa mai nhìn về phía hai người ở trước mặt mình, đặc biệt là ánh mắt hăm hằm cực kỳ đáng sợ khi nhìn Thẩm Quân Dao.
“Trác Du Hiên, mẹ không ngờ con lại dám bỏ nhiều tiền ra như thế để mua đồ bổ cho cái thứ thấp hèn như cô ta đấy? Con nhỏ này xứng đáng để con phụng phí tiền của à? Chỉ là thứ ở tầng lớp dưới của xã hội mà kiêu ngạo đòi ăn tổ yến.”
Càng nói, bà ta càng mỉa mai, xúc phạm Thẩm Quân Dao.
Bà ta căm ghét những người có thân phận thấp hèn, không xứng để được ngồi chung bàn củng với bà ta.
Nếu không có con trai của bà ta ở đây, chắc chắn Trác phu nhân sẽ xông lên xé xác người con gái đáng thương ở trước mặt bà ta mất.
Trác Du Hiên bực dọc đập bát canh ở trên tay mình xuống, những giọt canh rơi vãi hết ra bàn.
Hän cau mày nhìn mẹ mình, đầu óc đau dữ dội.
“Mẹ, là con tình nguyện làm như vậy có được không? Vì cô ấy, bao nhiêu tiền với con cũng là ít.
Con sẵn sàng chỉ bao nhiêu tiền ra để cho cô ấy vui.
Con nhắc lại lần nữa, không được xúc phạm vợ của con nữa, nếu không mẹ đừng có trách con”
Bao nhiêu tổn thương mà Trác Du Hiên gây ra cho Thẩm Quân Dao như thế, chỉ với một chút tiền như thế này làm sao mà đủ cho được.
Trác Du Hiên còn muốn bỏ ra nhiều hơn, làm sao có thể chuộc lại hết những lỗi lầm mà hắn đã gây ra cho người con gái này cơ chứ.
Hắn đã đau lòng lắm rồi, vậy mà mẹ của hẳn cứ muốn xoáy vào nỗi đau của hắn như thế.
Chẳng lẽ Trác phu nhân muốn hắn chết thì bà ta mới cảm thấy vừa lòng à? Trác phu nhân hậm hừ cho qua chuyện, bà ta cúi đầu xuống bực dọc ăn cơm.
Xem ra bà ta đã thật sự chọc giận đến đứa con trai kia của mình rồi.
Bà ta để yên nhưng không có nghĩa là Trác phu nhân sẽ bỏ qua cho Thẩm Quân Dao kia.
Chờ đến lúc con trai của bà ta không ở đây, người phụ nữ kia nhất định sẽ biết tay bà ta.
Trác Du Hiên nhìn mẹ mình cuối cùng cũng chịu im lặng, tâm hắn lúc này cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Trên môi của người đàn ông cố gắng rặn ra một nụ cười gượng gạo nhìn Thẩm Quân Dao.
“Thôi, em ăn tiếp đi, đừng để ý đến bà ấy nữa! Kệ, em cứ ăn đi, em không phải như vậy đâu.”
Hắn nhẹ nhàng bưng chén tổ yến lên, khẽ thổi nhẹ rồi múc đưa lên gần miệng của Thẩm Quân Dao.
Trác Du Hiên rất nhẹ nhàng cẩn thận, cố gắng không để Thẩm Quân Dao bị phỏng.
Cô vẫn ngồi ở đó, không hề động đậy, miệng cũng chẳng há ra ăn một chút.
Trác Du Hiên thật sự lo lắng, nếu như Thẩm Quân Dao cứ như thế này kéo dài một thời gian nữa, hẳn sợ rằng cô sẽ bị vắt kiệt sức lực mất thôi.
“Quân Dao, ngoan, há miệng ăn một chút thôi có được không em? Em cứ như thế này thì làm sao mà sống được.
Xin em đó, hãy ăn đi”
Cho dù là Trác Du Hiên có bao nhiêu quan tâm, bao nhiêu chăm sóc dành cho Thẩm Quân Dao đi chăng nữa, hay cho dù là hẳn khuyên cô đến mỏi cả miệng nhưng cô vẫn ngồi ngây người ra như thế, chẳng có một chút phản ứng gì cả.
Thẩm Quân Dao vẫn luôn như thể, tuy bệnh tình chưa phát nhưng không biết là hiện trạng như thế nào.
Cô phải giữ gìn sức khỏe thật tốt ,như thế điều trị bệnh mới có hiệu quả! Trác phu nhân ngồi bên kia không thể nhìn được nữa.
Trong khi con trai bà ta đang cực nhọc hầu hạ cho cô ta như thế, vậy mà người phụ nữ kia còn chẳng thèm để tâm đến điều đó.
Thẩm Quân Dao kia chẳng lẽ không coi con trai bà ta ra gì à? Trác Du Hiên đã vứt bỏ tự tôn của nó, mà Thẩm Quân Dao kia lại còn không thèm để ý đến.
Chẳng thể chịu được nữa, bà ta tức giận nói.
“Cô ta không ăn thì mặc xác cô ta, con dỗ dành cô ta như thế để làm gì? Tốn công phí sức thêm mà thôi.
Cô ta không ăn thì cứ để cô ta chết đói luôn đi, không cần phải để ý làm gì hết”
Hừ.
Trác phu nhân đúng thật là đang tức đến sôi máu não rồi đấy! Trác Du Hiên quyết định, không để ý đến lời của mẹ mình nói.
Mặc xác mẹ hắn muốn nói gì thì nói, chỉ cần không gây ảnh hưởng đến bệnh tình của Thẩm Quân Dao là được rồi.
Còn nữa, bây giờ Trác Du Hiên còn đang tập trung dỗ dành Thẩm Quân Dao ăn, làm gì còn tâm trạng để ý đến mẹ mình cơ chứ.
Trác phu nhân nhìn hai người bọn họ không để ý đến mình, miệng của bà ta liên tục lải nhải.
“Cóc ghẻ lại còn tưởng mình là thiên nga.
Được người ta phục tùng đến như thế mà còn không thèm cúi mặt xuống.
Coi mình là bà hoàng hay gì? Con trai tôi vô phúc mới lấy phải loại người như cô, đã thế lại còn phá hủy đi sự nghiệp của mình chỉ vì ở bên cạnh phục tùng hầu hạ cho cô thôi đấy”
Bà ta luôn miệng lải nhải nhưng lại không có ai nghe hết! Dỗ mãi một lúc lâu, Thẩm Quân Dao mới chịu ăn.
Trác Du Hiên lúc này mặt mũi toát hết cả mồ hôi, hắn thở phào, cuối cùng cô cũng chịu ăn rôi.