Truyện Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 127


Lúc này không khí đã sặc mùi binh đao, có thể sẽ đánh nhau bất cứ lúc nào, đám người ở phía sau lại xôn xao, tất cả tự động chia làm hai bên, tiếng ồn ào cũng trong nháy mắt mà ngừng lại.

 “Sao vậy, thuyền viên thân ái của ta, ai có thể nói cho ta, các ngươi tụ tập ở chỗ này, là đang làm gì được không? Đám người dân bản xứ kia đã chạy đi đến đâu rồi?” Draktharr từ sau đám người đi tới cạnh vực sâu.

Draktharr so với tốc độ với đám cướp biển cũng tương đối nhanh, lúc này tính từ khi Hạo Thiên nhảy vực thì thời gian mới qua được chừng mười phút, có thể nói toàn bộ cướp biển đã có mặt ở chỗ này, ngoại trừ những kẻ bị Bạch Bạch hấp dẫn vẫn đang trên đường tới.

Không một ai dám mở miệng, Draktharr tầm mắt đảo qua đám người, bọn cướp biển đều là nhanh chóng cúi đầu xuống, sợ chính mình bị hỏi đến.

“Không phải vừa rồi cãi nhau rất hay à? Sao bây giờ câm như hến vậy!”

“Nói mau! Ngươi!”

Vừ nói, Draktharr đưa tay chỉ kẻ đội trưởng vừa mắng tiểu đội đã không ngăn cản được Hạo Thiên nhảy vực một cách rất tức giận.

“…Dạ… Thưa thuyền…uyền.. trưởng! Người bản xứ đó đã… nhảy xuống vực rồi ạ…” Hắn run rẩy, miệng lắp bắp nói.

“Được! Vậy ngươi xuống dưới tìm cho ta!” Draktharr vừa quát ra một hơi thì tay nắm lấy cổ kẻ đó mà ném xuống vực.

“A… Cứu… cứu tôi với…” Âm thanh gào thét đầy thảm thương vang lên.

“Ta muốn nghe chuyện người bản xứ đã nhảy vực kia! Kẻ đã bị ta ném xuống vừa rồi chắc cũng đã tìm được hắn rồi!”

“Ngươi nói ta nghe!” Draktharr chỉ tay về tên đội trưởng vừa cãi nhau với tên bị ném.

Tên đội trưởng tiểu đội run rẩy kể hết tất cả thông tin trong quá trình truy đuổi Hạo Thiên nói ra cho Draktharr cùng tất cả mọi người, nghe qua một lượt.

“Có thể triệu hồi lôi điện, còn có thể tay không đốt lửa, có thể giống như gió mà lướt đi rất nhanh…” Nghe xong câu chuyện mà tên đội trưởng đã kể, Draktharr có chút suy tư.

 “Suối Thần! Quả nhiên thứ có thể làm cho con người có được thần lực chắc chắn là nó!” Nói xong, Draktharr hướng tới doanh trại mà rời đi, tâm tình thư thái đưa tay vẫy vẫy, “Ngươi nói, các ngươi đều nhìn thấy người bản xứ đó từ nơi này nhảy xuống đúng không?”

 “Dạ, đúng ạ!” Vừa run rẩy vừa lo sợ mình sẽ bị giết.

“Vậy các ngươi vì cái gì mà không đi xuống dưới tìm kiếm? Nói không chừng, Suối Thần đang ở trên người dân bản xứ kia!” Draktharr tiếp tục hỏi.

“Đi xuống?” Sắc mặt của kẻ này đại biến, nói chuyện trở nên có chút nói lắp bắp, “Nhưng, từ… từ chỗ…này…”

 “Ý ngươi là ta nói sai à?” Draktharr trên mặt tươi cười nhưng ngay sau đó liền cau mày.

Biết câu này đại biểu cho cái gì, tiểu đội trưởng đó theo bản năng lùi lại mấy bước, không hề do dự liền xoay người, đem tốc độ nhanh nhất chạy đi.

Nhưng…

So với hắn còn nhanh hơn, Youmuu như một mũi tên từ trong đám người vụt ra, hướng tới tiểu đội trưởng phóng tới.

Một lòng chỉ nghĩ chạy trốn, đối với chuyện Youmuu xuất hiện rồi đánh úp thì hắn ta căn bản không có cảm nhận được, chỉ là ở đột nhiên, phía sau lưng truyền đến một cổ đau nhức, ngay sau đó hắn ngã quỵ xuống đất, hơi thở thoi thóp mà nằm lặng yên trên đất.

Theo bản năng, hắn mở to mắt mà quay đầu nhìn lại, thì phát hiện ra đó là Youmuu đang đứng ở phía sau nhìn mình bằng con mắt đầy sát khí.

“Hy vọng ngươi có thể là kẻ đầu tiên được uống nước Suối Thần dưới hoàng tuyền!” Trong lời nói không mang theo có bất luận cái gì là tình cảm dao động, Draktharr phất phất tay, Youmuu đó là đem tiểu đội trưởng ném xuống vực sâu.

“A…”  Âm thanh thảm thiết lại vang lên.

 “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Các ngươi mau chóng xuống phía dưới tìm cho ta!” Draktharr tức giận nói.

Tiếng gào của tiểu đội trưởng vẫn đang vang vọng ở bên tai mỗi người, nhỏ dần rồi từ từ rơi vào im lặng, chỉ là thanh âm kia lại quanh quẩn ở trong đầu ở đây mọi người, không ngừng ám ảnh lấy họ.

 “Quá đáng tiếc! Một cơ hội vô cùng tốt như vậy mà cả hai tên này không biết nắm bắt! Đáng tiếc! Đáng tiếc!” Nói xong những lời này, Draktharr bỗng nhiên xoay người lại, ngữ khí biến đổi, lạnh nhạt nói: “Còn đứng đó làm gì! Mặc dù là thi thể cũng đem về đây cho ta, việc này mà cũng không làm được thì đừng có về!”

 “Dạ!” Cả đám đồng thanh đáp nhưng trong lòng vẫn rất thấp thỏm lo âu.

Gần một trăm người vội vội vàng vàng rời đi khỏi nơi này, không dám nhiều lời hay cố dừng lại ở chỗ này một giây, cuối cùng chỉ còn lại có vẻ mặt âm trầm Draktharr.

Đám người dân bản xứ cứ như thế ở trước mắt mình mà cứu thoát, chuyện này làm cho Draktharr cảm thấy nhục nhã, mặc dù là Hạo Thiên đã chết, hắn cũng chỉ có thể trút giận lên cái xác và có như vậy mới có thể bình phục lại lửa giận trong lòng.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.