Liên tục sử dụng kỹ năng thiên phú, đã khiến cho hai chân của Hạo Thiên đỏ lên như bị đổ nước sôi lên chân, vài phút sau, hắn lúc này đành phải dừng bước lại, ở phía trước mặt hắn, âm thanh thủy triều ầm ầm vỗ vào vách đá.
Lúc này, Hạo Thiên xác định mình đã không đường chạy trốn nữa, cướp biển hò hét ngày càng gần, bất quá hắn tâm trạng bỗng dưng lại là trở nên rất bình tĩnh mà nhìn xuống dưới.
Khác với lần trước, Hạo Thiên nhảy vực mà không hề có sự chuẩn bị gì, lần này hắn đã dùng da lợn rừng để làm thành cái dù để nhảy.
Trải qua một lần may mắn thì khó nói được lần sau còn sống sót khi nhảy vực hay không? Vì thế nên Hạo Thiên đã tự đề phòng cho mình, nhỡ may xảy ra chuyện thì có thể có một chiếc phao cứu vớt cái mạng của mình.
Hạo Thiên thật sự không nghĩ tới chính mình sẽ bị bức đến loại này tình cảnh này một lần nữa, nhưng hắn cũng chuẩn bị tốt cho lần nhảy vực thứ hai này, lần đầu là do vô tình mà phải nhảy vực, còn lần này là thì là hắn cố ý, nên hiện tại mới có mặt ở chỗ này.
Đem dù để nhảy mặc vào, Hạo Thiên tiến lại sát mép đá dù đã có kinh kiệm nhảy vực bất chấp tồi nhưng cũng cần có sự chuẩn bị tinh thần, bất quá sắc trời tối tăm, phía dưới tối om, cái gì cũng nhìn không thấy, làm cho người ta có một loại cảm giác ‘một đi mà không thể trở về’.
“Hắn ta ở phía trước!”
“Mau lên! Tóm lấy hắn!”
“Có thuyền trưởng ở đây thì ngươi chạy không thoát đâu!”
“Đem Suối Thần giao ra đây…”
“…”
Không cho Hạo Thiên có quá nhiều thời gian để do dự, ngay sau lưng đã truyền đến âm thanh hối thúc, cứ như bảo hắn nhảy xuống đi.
Trong lòng dâng lên một nỗi niềm khác lạ, Hạo Thiên không có giây nào là không dứt khoát cả, hắn trực tiếp nhảy xuống, cùng với những tiếng la hét như xông thẳng lên trời rất là chói tai, cả cơ thể đã biến mất vào vực sâu đen như mực.
“Tên bản xứ kia điên rồi!”
“Ngươi xác định đó là người dân bản xứ?”
“Đáng chết, mau qua nhìn xem!”
“Mau báo cho thuyền trưởng!”
“…”
Hạo Thiên nhảy xuống vực như một con thêu thân, những tên cướp biển đều thấy được toàn bộ quá trình hắn thực hiện cú nhảy lần hai, bất quá bởi vì sắc trời tối tăm quá nên bọn họ vẫn chưa thấy rõ hình dáng người thanh niên, bởi vậy cũng không dám khẳng định, kẻ nhảy vực có phải hay không người dân bản xứ.
Rất mau, bọn cướp biển đều là đứng ở hai bên cạnh, ánh sáng của cây đuốc trải dài ra hai bên, đem một khu vực rộng lớn mà chiếu đến sáng, không ít cướp biển khắp nơi cầm đuốc đi đến, nhìn xem có thể tìm được Hạo Thiên.
Bọn chúng cũng không thể tin được một người bằng xương bằng thịt khi nhảy xuống một vực sâu và tối như vậy thì có thể sống sót, vất vả đi tìm cho được rồi lại để cho Hạo Thiên nhảy vực tự sát, đều này gần như ai cũng không chấp nhận được, bởi vì hắn có thể là mấu chốt để tìm ra Suối Thần.
Trong lúc này, có người thử đem cây đuốc hướng phía dưới mà ném đi, nương theo ánh lửa của ngọn đuốc, tầm mắt của mọi người đều theo cây đuốc rơi xuống vực sâu, cuối cùng biến mất giữa một màu đen sâu thẳm.
Nhưng mà, mọi chuyện lại có thể như thế này? Sự thật chính là như thế! Thật là tàn khốc!
Một hồi lâu sau, đám cướp biển định từ bỏ mà quay trở về thì phía sau lưng sôi nổi tiếng chân đi đến, nhưng trừ bỏ một mảng đen nhánh, cái gì cũng nhìn không thấy.
Người đứng đầu đám cướp biển bỗng nhiên trở nên trầm mặc nhìn xuống dưới, nhưng không bao lâu sau, một âm thành sắc lạnh vang lên đem mọi thứ xung quanh như đóng băng, không một kẻ nào dám cử động dù là thở cũng rất chậm chạp.
“Cẩu Tài, tiểu đội của các ngươi đều là phế vật à? Chỉ bắt một tên bản xứ mà không làm được?”
“Ngươi nói cái gì?!”
“Ta nói như thế đấy? Thì làm sao? Bị nói trúng chỗ đau cho nên phẫn nộ rồi à? Các ngươi trước đây đều rất chắc chắn sẽ bắt được cơ mà? Chúng ta đều thấy và nghe rất rõ!”
“Thế à? Rồi ngươi không có trách nhiệm trong việc này à? Dân bản xứ nhảy xuống vực ngươi có cản được chăng?”
“Ngươi tới trước! Ở gần hắn nhất mà không cản được thì nói gì? Phế vật là phế vật!”
“Ngươi muốn chết à?”