Trong Mộng Ta Có Đại Lão

Chương 23 : Không phải họp lớp sao?


“Khách sạn Eisfeld.” Đối diện lập tức trả lời.

“Đường tỷ, ta ra ngoài họp lớp, lát nữa về.” Lâm Dịch cuống quít đứng lên, bàn giao rồi chạy nhanh ra ngoài.

Thấy thế đi như đà điểu của hắn, Đường Tư sao không biết xảy ra chuyện gì, không nhịn được giang tay dựa vào ghế sô pha cười to.

Lâm Dịch như chạy trốn, lái xe máy điện chạy tới khách sạn Eisfeld.

Tổng diện tích của Bách Võ thành khoảng 300.000 km2, một thành tương đương với một tỉnh.

Khu nam rất lớn, tương đương với thành kiếp trước.

Chỗ ở của Lâm Dịch ở rìa khu nam, gần tường thành, cho nên thuận tiện ra khỏi thành, vừa vặn khu quản hạt của chuyển phát nhanh Đến Ngay Đây cũng ở vị trí này.

Khách sạn Eisfeld cách nhà Lâm Dịch hơn 10 km.

Đỗ xe máy điện ở khu chỉ định, Lâm Dịch vào khách sạn.

Khách sạn trang trí xa hoa.

Tầng một là đại sảnh dùng cơm, đúng lúc ăn cơm, có không ít người.

Hoàn cảnh tầng hai tốt hơn một chút, có vài phòng bao độc lập, chẳng qua giá cả cũng gấp mấy lần.

Tầng ba trở lên, Lâm Dịch chỉ nghe nói. Nghe nói đại nhân vật tai to mặt lớn mới lên được, không có thân phận, chỉ có tiền thì không cần nghĩ.

Sau khi vào cửa, Lâm Dịch nhắn tin.

Rất nhanh có người gọi Lâm Dịch.

“Lâm Dịch, bên này!”

Nơi xa có thiếu niên hơi béo đang vẫy gọi, thoạt nhìn cũng 16 17 tuổi. Vương Võ là đồng học cao trung của Lâm Dịch, quan hệ không tốt không xấu, là loại có thể trò chuyện.

Lâm Dịch đi tới.

Béo con bận bịu mang Lâm Dịch lên tầng hai.

Lâm Dịch hơi kinh ngạc nói: “Tầng hai hình như rất đắt!”

Béo con cười nói: “Không sao, có người bao, hơn nữa chúng ta họp lớp, phòng bao mới có không khí nói chuyện phiếm.”

Đã có người mời khách, Lâm Dịch cũng không quan tâm. Họp lớp mà, cho dù không bao cũng sẽ tự trả tiền, chút tiền trong tay cũng đủ tiêu.

Nhưng vừa vào cửa, Lâm Dịch liền hơi hối hận.

“Không phải họp lớp sao?” Lâm Dịch nhìn béo con.

Ánh mắt của béo con lấp lánh, hơi lúng túng nói: “Có vài đồng học nhà quá xa, không đến được, trước mắt chỉ có mấy người chúng ta.”

Lâm Dịch hừ nhẹ một tiếng.

Nghe rất có đạo lý, nhưng mình không phải người hội này.

Nếu nói toàn bộ đồng học tụ hội thì cũng thôi đi, nhưng những người trước mắt không hợp với Lâm Dịch lắm, rất đáng thương thảo.

Hai người vừa vào cửa, một thiếu niên mặc hàng hiệu ngồi phía trên, tuy non nớt, nhưng trông cũng ra dáng, ngay lập tức đứng lên.

“Lâm Dịch đến đây, ta giới thiệu với mọi người. Vị này là Lâm Dịch, tin tưởng mọi người cũng biết, học bá của trường ta, ba năm thứ nhất toàn trường!”

Hắn nhìn như nhiệt tình giới thiệu, lại khiến Lâm Dịch khóe miệng co quắp.

Mẹ nó chúng ta cùng một lớp, chẳng lẽ người khác không biết ta.

Bàn trong bao phòng là hình chữ nhật, tổng cộng có 12 vị trí.

Trừ bỏ mình và béo con, đã có mười người.

Ngoại trừ thiếu niên Trần Lỗi đứng lên, còn lại chín người, có bốn nam năm nữ, ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, chẳng qua Lâm Dịch biết điều kiện của bọn hắn cũng bình thường.

Nói trắng ra, những người này đều coi trọng Trần Lỗi trong nhà có tiền, mà tự nguyện thành chó săn.

Bây giờ chủ nhân lên tiếng, mọi người lập tức tỏ ra thiện ý, hữu hảo chào hỏi Lâm Dịch.

Lâm Dịch thở dài trong lòng.

Tình huống này không phải là chuyện tốt.

Vừa thoát khỏi hang hổ của Đường Tư lại nhảy vào ổ chó, cảm giác vô cùng khó chịu.

Vừa vặn đưa tay không đánh người tươi cười, người ta đã khách khí như thế, hắn không tiện quay người rời đi, chỉ có thể chào hỏi rồi ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống.

Một cô gái tướng mạo dưới trung bình sùng bái nhìn Lâm Dịch: “Lâm Dịch ngươi là học bá của trường chúng ta, lần này thi đậu đại học nào nhé?”

Nhân khẩu của Bách Võ thành hơn 60 triệu, khu nam có rất nhiều đại học, càng không nhắc tới ba khu khác.

Nếu so sánh, chất lượng đại học ở ba khu khác khẳng định tốt hơn một chút.

Lâm Dịch còn chưa lên tiếng, nam sinh đối diện cô gái kia liền cười nói: “Ngươi hỏi thế không đúng, với năng lực của Lâm Dịch, tùy tiện cũng vào được đại học Thiên Phủ!”

Thiên Phủ là đại học tốt nhất Bách Võ thành, rất khó, nhưng với Lâm Dịch thì không có mấy vấn đề.

Trên thực tế hắn thi đậu.

Chẳng qua với tình huống bây giờ, có lẽ sẽ không đi.

“Oa, đại học Thiên Phủ a, nghe nói vừa tốt nghiệp đã là bánh thơm, phần lớn sẽ được xí nghiệp Bách Cường nhận vào, đây là bát sắt a.” Cô gái kia sùng bái.

Lập tức có người không phục, trề môi: “Đại học Thiên Phủ là gì, chẳng lẽ các ngươi quên Bách Võ thành còn có một chỗ tốt?”

Lâm Dịch một mực không mở miệng, có thể nói những gia hỏa này như tập luyện, nhìn như đang hỏi mình thi đậu trường gì, trên thực tế không muốn cho mình nói chuyện, chỉ ném gạch dẫn ngọc, hợp lý dẫn chuyện mà thôi.

Hắn thở dài, kẻ đến không thiện a.

Tuổi còn nhỏ, không học được gì hay, toàn học vai phụ vỗ mông ngựa.

Béo con hiếu kỳ: “Đến cùng là chỗ nào có thể tốt hơn đại học Thiên Phủ?”

Nam sinh kia cười híp mắt nói: “Đương nhiên là nơi truyền thừa của Bách Võ thành chúng ta, học viện Bách Võ a!”

Một nữ sinh kêu lên: “A, chỗ kia là học viện bồi dưỡng võ giả, nhưng ta nghe nói bọn hắn yêu cầu cao vô cùng, trong 100 người cũng chưa chắc chọn một, từng người đều là thiên tài a!”

Nam sinh kia khinh thường cười nói: “Vậy thì đáng gì , với chúng ta là phiền toái, với Trần thiếu là vấn đề sao?”

Trong lời đã ám chỉ rất rõ ràng.

A a a!

Các nữ sinh thét to: “Trần thiếu thi đậu học viện Bách Võ sao, ngươi quá lợi hại, ta rất sùng bái ngươi a!”

Điên cuồng chỉ thiếu viết mời lên giường trên mặt.

Trần Lỗi thoải mái trong lòng, ngoài mặt thì tỏ ra nhẹ nhàng, nhẹ giọng ho khan, lạnh nhạt nói: “Cũng không phải chuyện khó, trong nhà có chút quan hệ, học viện vẫn phải cho thể diện.”

Thế thì ghê gớm.

Học viện Bách Võ là nơi nào, đó là căn cơ của Bách Võ thành.

Địa vị của võ giả không cần phải nói, có thể đưa học sinh vào học viện Bách Võ, trong mắt đứa bé chính là đại nhân vật có mánh khoé thông thiên.

Thấy ánh mắt hâm mộ của mọi người , Trần Lỗi như ăn nhân sâm, vô cùng thoải mái, ra vẻ rộng lượng phất tay: “Đúng rồi…… Lâm Dịch, học phí của đại học Thiên Phủ khá cao đúng không, mọi người đều là đồng học, nếu cần trợ giúp cứ nói!”

Lâm Dịch kỳ dị nhìn hắn.

Quan hệ của chúng ta tốt đến ngươi giúp ta nộp học phí đại học?

Vô sự xum xoe, không cướp thì trộm.

Hắn cười nhạt nói: “Kỳ thực không phải vấn đề lớn.”

Trần Lỗi nghiêm mặt nói: “Ngươi nói gì vậy, chúng ta là đồng học, ngươi gặp khó khăn, sao ta lại không hỗ trợ? Huống chi ta cũng đầu tư sớm, với năng lực của ngươi, sau khi tốt nghiệp không chừng có thể làm cho tập đoàn Trần thị của chúng ta đấy.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.