Không được!!” Vân Dương lớn tiếng, khiến Cao Đình giật bấn người, tim đập loạn nhịp.
Vân Dương nhận ra bản thân quá nóng nảy, xém hư bột hư đường. Cao Đình cũng nhanh chóng bình tĩnh, cô nắm chặt vạt áo kiềm nén xảm xúc…
[…]
Sáng thức giấc, Trác Hàn Đình bước xuống giường, quay quắc không thấy chiếc đồng hồ kỉ vật của mình ở đâu.
“Người đâu?”
Thuộc hạ bên ngoài chạy vào, nhìn Trác Hàn Đình tức giận, liền hỏi:
“Chủ nhân, có chuyện gì sai bảo?”
“Đồng hồ của ta đâu?”
“…!”
Cả đám im lặng nhìn nhau, Trác Hàn Đình có chút nghi hoặc, nhưng rồi cũng bỏ qua. Anh đến Tập Đoàn Hàn Đình… thấy Hàn Trúc đang thu dọn vật dụng cá nhân, trong phòng tổng giám đốc.
“Hàn Trúc, cảm giác thân bại danh liệt như thế nào hả?”
Hàn Trúc bóp cổ đối phương ép vào tường: “Trác Hàn Đình, rốt cuộc tại sao ép tôi đến bước này?”
“Anh muốn biết sao?” Trác Hàn Đình lật bài ngửa đưa ra bản xét nghiệp huyết thống mang tên Trác Hàn Đình cùng Hàn— Cha của Hàn Trúc, 99,999 quan hệ cha con.
“Đồ điên!” Hàn Trúc xé toang bản xét nghiệm, không thể có vụ cha hắn có con rơi bên ngoài, Trác Hàn Đình 100% không thể là anh em của hắn.
“Mẹ tao vì có thai ngoài ý muốn, cha mày đã chối bỏ.”
Trác Hàn Đình phân giải ra năm xưa trong một lần say rượu trong buổi tiệc của giới thượng lưu, nữ nhân đã bị cưỡng hiếp. Sau đó hay mình có thai nên đã tìm người đàn ông đó chịu trách nhiệm, không ngờ hắn lạnh lùng xô cô ngã trong mưa rồi bước lên xe rời đi.
Người cha hiện tại đã cưu mang hai mẹ con Trác Hàn Đình, và từ đó anh ta mang họ người cha hờ.
“Đừng đổ oan cho người cha mẫu mực của tôi!”
Hàn Trúc không bao giờ tin cha mình lại là một người đàn ông bội bạc.
“Tao phải đòi lại công bằng cho mẹ tao.”
– “Bốp.”
Trác Hàn Đình tát vào mặt Hàn Trúc một cái, đá đổ mọi thứ trên bàn. Hàn Trúc cúi xuống nhặt cây viết kĩ vật cuối xùng của cha.
Trác Hàn Đình dậm lên bàn tay đó, dùng lực muốn nghiền nát nó…
Bên đây phòng điều hành, Vân Dương nhìn qua camera, nở nụ cười gian mang.
Thư ký bước vào tái xanh với nét mặt lạnh lùng của Vân Dương.
“Cô đừng có nhiều chuyện!”
Anh ta trừng mắt cảnh cáo, ép thư ký vào tường kề dao vào cổ: “Khôn hồn im cái miệng lại, bép xép với tổn giảm đốc, tôi sẽ lấy mạng cô.”
Thư ký run rẫy rời đi, đúng lúc tổng giám đốc bước vào… Cô cúi mọp chạy khỏi phòng.
Trác Hàn Đình ngoái đầu nhìn theo, ngoảnh lại thấy Vân Dương tắt vội máy tính.
“Này, anh làm gì bên phòng này vậy, tui sang phòng phó tổng không thấy anh?”
Vân Dương né tránh ánh mắt dò xét mình, nhanh chóng cất máy tính cá nhân đi.
Trác Hàn Đình kĩ tính nhìn xung quanh, rùi nhanh chóng nói: “Chiều nay thông báo công ty phá sản, trả lương gấp 5 lần cho nhân viên, bản tổng duyệt tôi đặt ở phòng anh.”
Vân Dương nghe ngữ điệu ra lệnh, vươn tay muốn bóp chết Trác Hàn Đình ngay lập tức, nhưng anh ta quay mặt lại hỏi:
“Châu Đông Vũ… Tôi dặn anh trói mang lên điện, sao sáng nay không thấy đâu?”
“À… Anh ta được… Chăm… Sóc đặc biệt rồi!” Vân Dương nhấp nhả chữ kèm ánh mắt ghê gợn phía sau lưng Trác Hàn Đình.
“Ừ… Là đưa đi đâu?”
“Sao anh cứ muốn tìm hắn?”
Nghe câu này Trác Hàn Đình vô thức gải gải gáy, lời nọi gượng gạo: “À… Tôi…”
Vân Dương cười nham hiểm: “Anh hai, yên tâm chiều này đến kho hàng ở bến Hàng Châu…”
Anh ta ngưng lời thổi hơi vào tai Trác Hàn Đình: “Sẽ gặp được hắn!” Khoé miệng cong lên tạo sự đáng sợ cho người nhìn thấy, thế nhưng Trác Hàn Đình không thấy, anh ta vô tư ra về.
Vân Dương mở cam lên xem tiếp, thấy Hàn Trúc sắp rời khỏi, ánh mắt liền loé sáng tia nguy hiểm. “Hàn Trúc… Mày tưởng ân oán giữa tao với mầy kết thúc rồi sao? Mày tưởng ra khỏi lồng giam một cách dễ dàng nhờ lão già Châu Phóng ngu ngốc đó sao?”
[…]
“Thiếu phu nhân… Người muốn đi đâu?” Đám vệ sỹ ngăn bước chân Cao Đình ra khỏi cổng biệt thự Vân Dương.
“Các người đang giam cầm tôi sao?”
Bọn chúng khó sử nhìn nhau, rồi hướng về cô cung kính: “Thiếu phu nhân thông cảm, lệnh của chủ nhân là bảo vệ người.”
Cao Đình biết Vân Dương là đang giam lỏng cô dưới vỏ bọc sủng vợ. Nhưng tình hình bây giờ cô cần đến bến tàu Hàng Châu trước 1 giờ chiều nay.
“Mẹ ơi!”
Tiểu Bắp phía sau gọi mẹ, cô đi bây giờ thì còn bé con ở lại, liệu có ổn không? Cô đang do dự bước chân, thì xe Lamborghini dừng trước cổng, Vân Dương xuống xe, nhìn vào bằng cặp kính đen ghê rợn.
Cao Đình cố gắng giữ bình tĩnh, đẩy Tiểu Bắp ra sau bảo vệ.
“Em muốn ra ngoài sao?”
Vân Dương cười giả trân nhưng không che dấu được nét đang sợ trong mắt Cao Đình, cô lùi bước vô thức né bàn tay thon dài của nam nhân chạm vào khuôn mặt mình.
“Em đang… đang sợ anh?” Vân Dương thu tay về đặt vào túi, thở dài: “Em đi đâu, anh đưa em đi!”
Cao Đình quay người bế bé con vào trong… Hàn Trúc đứng ngoài rào nhìn vào, trong lòng khá đau, tài sản bị chiếm hết, cha mẹ và anh trai chết, vợ con lại trong tay kẻ sát nhân, bên cạnh hắn bây giờ một người thân cũng không còn.
Châu Đông Vũ lại chưa rõ chết sống, Châu Phóng đang muốn lấy mạng hắn, nếu không mang được đứa con trai quý báo của ông ta nguyên vẹn trở về.
Châu Đông Vũ lại chưa rõ chết sống, Châu Phóng đang muốn lấy mạng hắn, nếu không mang được đứa con trai quý báo của ông ta nguyên vẹn trở về.
Trình Hạo Kình có lẽ cũng không quay về phụ trợ tên thất bại như hắn, hắn đúng là một tên tổng tài ngoài tiểu thuyết ngôn tình.
Hàn Trúc từng đọc ngôn tình để cua vợ, nhưng tiếc là số phận của hắn không có được hậu thuẫn của tác giả như nam chính trong truyện ngôn tình ngọt ngào.
Hắn ném quyển tiểu thuyết ngôn tình trên tay xuống vệ đường. Lên xe taxi rời khỏi…
Luồng gió thổi qua lật trang cuối quyển tiểu thuyết… Nam chính được nữ chính tha thứ… End..