Cao Đình nhìn theo bóng dáng Hàn Trúc bước dần đến cổng cưới…
“Đã tìm được con trai ta chưa?”
“Thưa lão gia, số thuộc hạ theo thiếu gia điều biến mất hết, cả trợ lý Tiêu Tuấn cũng mất tích luôn.”
Thuộc hạ vào phòng ngủ của Châu Phóng báo cáo điều tra, đứa con trai yêu quý của ông ăn rồi đeo bám theo hai anh em nhà họ Hàn, ông đã ngăn nhiều lần không được. Thông tin Vân Triết chết, ông càng thêm lo sợ đứa con trai cưng mang chung kết cục bi thương đó.
Ông thật không hiểu nỗi bọn trẻ bây giờ vợ thì không lo cưới mà cứ chụm đầu chơi chung với con trai nhà họ Hàn.
“Lão gia…” Một thuộc hạ gọi ông nhiều lần, mà ông cứ thất thần, mãi đến tiếng thứ 5 ông mới bừng tỉnh.
“Nói đi!”
“Theo như thông tin thì vừa về đây, nơi đầu tiên thiếu gia đến là nhà lao.”
– “Ầm.”
“Con mẹ nó… Nhảy ranh nó chọc điên ta mà!” Châu Phóng dộng bàn, mang cơn tức giận chửi tục. Con trai tiếng tâm của Châu Phóng lại mang phi cơ riêng bay về Trung Quốc chỉ để thăm tù, nói ra đúng là xấu hổ cho ông.
“Người hỏi xem Hàn thiếu chắc biết thiếu gia tiếp xúc những ai đấy!”
Nghe thuộc hạ nói cũng có lý, ông lập tức tìm đến biệt thự của Hàn Trúc.
Đoàn xe hùng hậu đậu dài như giải ngân hà, Châu Phóng đứng trước biệt thự mà ông tưởng đâu nhà hoang chết chủ, nhện dăng rêu bám khắp sân, vào đến phòng khách y chang kho tàn chiến tranh.
Bước qua những chướng ngại vật ngổn ngang, lên được căn phòng nặc nồng mùi rượu.
“Cái quái gì diễn ra vậy?”
“Rầm.” Ông đạp cửa vào thấy nam nhân râu ria bờm xồm, hốc mắt sâu hút vì thiếu ngủ, tay cầm chai rượu, đôi mắt thất thần xem tin tức trên tivi.
Nhìn chẳng khác nào một tên ăn mày đã nghìn ngày lang bạc, tóc rối da sạm.
“Hàn Trúc… Là cậu đó sao?” Châu Phóng ngã ngửa khi trước mặt là đại tổng tài giỏi dang của một tập đoàn lớn.
Trình Hạo Kình hai hôm nay bận bịu lo tang lễ cho Vân Triết, nên không bên cạnh Hàn Trúc. Hắn mất đi Cao Đình là một cú sốc lớn, nhưng càng đớn đau hơn, là người thân của hắn không còn một ai.
Hắn bầu bạn với men say, cho rằng bản thân chính là sao chổi. Hại diệt tộc nhà họ Hàn.
“Lão gia, thế này cần gọi bác sĩ tâm thần không?” Một thuộc hạ buột miệng nói. Châu Phong bụm miệng không kịp.
Hàn Trúc đứng dậy ép sát tên đó vào tường: “Đúng đó, bắt tôi đi, bắt tôi đi… Ha ha…”
– “Chát.”
Châu Phóng tát vào mặt Hàn Trúc, kéo hắn vào phòng tắm áp mặt hắn vào gương soi, ông tức giận quát:
“Con trai tôi vì cậu mà sống chết chưa rõ, cậu ở đây rượu chè bê tha… Mẹ kiếp những oan hồn bị cậu hại chết sẽ bám theo cậu suốt đời, thứ ngu ngốc.”
“Châu… Châu Đông Vũ chưa về sao?”
“Về cái đầu cậu!”
Hàn Trúc tưởng đâu Châu Đông Vũ bị cháy biệt thự nên bỏ hắn bay về Anh Quốc rồi, do điện thoại không liên lạc được…
[…]
Trong mật thất Châu Đông Vũ đếm ruồi, tức tối hôm đó phải mạnh tay cho người hiếp tên Trác Hàn Đình đó thiệt, giờ chắc không ngậm bồ hòn làm ngọt, lọt vào tay của hai tên xấu xa này. Thầm trách tên Hàn Trúc ngu si kia, giờ này chắc lo yêu đương, éo nhớ tới anh.
“Này… Cảm giác ở tù sướng không?” Trác Hàn Đình bước vào phòng buông lời châm chọc.
Châu Đông Vũ đợi anh ta đến gần tóm người nam nhân đè xuống giường, cười tà lẫm: “Hay anh làm cho tôi sướng đi, dứt lời anh đút ngón tay mình vào miệng Trác Hàn Đình trêu chọc khoang miệng ấm nóng.
Trác Hàn Đình nhạy cảm, đỏ ửng cả khuôn mặt, trông rất hấp dẫn, thoáng giây nào đó Châu Đông Vũ thấy bản thân muốn phát tiết thiệt, vội bật dậy tránh xa tên mỹ nam trước mắt.
“Đồ khốn! Mẹ nó bị giam đúng là đáng đời!” Trác Hàn Đình quẹt đi những nước miếng xấu hổ của bản thân, cong môi chửi Châu Đông Vũ.
“Ể… Thế vào đây muốn thả tôi à?”
Trác Hàn Đình cười cao quý: “Anh nằm mơ hả? Cơm đây, ăn giữ mạng.”
Châu Đông Vũ nhìn bàn tay thon dài của Trác Hàn Đình, có chút xao động kỳ cục.
“Ăn đi, nhìn cái gì? Ăn cơm, chứ đừng có mơ ăn tôi!” Trác Hàn Đình quay lại chửi khiêu khích.
Châu Đông Vũ nhớ lại da thịt trắng nõn của tên họ Trác này, vô thức liếm môi…
Càng ngày Trác Quân Đình càng nghi ngờ giới tính của Châu Đông Vũ, anh ta chuồn lẹ cho chắc.
– “Ầm.”
Tiếng đóng cửa âm thanh như muốn đập nát mặt Châu Đông Vũ.
“Ha… Chạy lẹ dữ?”
Được một lúc cửa mở ra… Vân Dương bước vào, quan sát khắp phòng, thấy Châu Đông Vũ đang ngủ say liền đến gần chụp thuốc mê, rồi lệnh cho thuộc hạ đem đi thủ tiêu.
“Nhớ đặt thứ này cạnh xác hắn!” Nụ cười tà ác nở trên môi hắn ta, đám thuộc hạ đón lấy chiếc đồng hồ nam quý tộc, vác Châu Đông Vũ đến một bãi đất hoan…
“Ủa… Người đâu?” Trác Hàn Đình bước vào tháo mặt nạ xuống, anh ta tính giả dạng người bí ẩn bấy lâu, điều khiển Châu Đông Vũ trả thù Hàn Trúc, không ngờ bước vào chạm mặt Vân Dương.
“Anh ta đi tắm rồi!”
Vân Dương nét mặt u hồn đáng sợ đứng sau Trác Hàn Đình đang rất tỉnh bơ. Ai nhìn vào cũng thấy Vân Dương nguy hiểm thế nhưng Trác Quân Đình nghĩ Vân Dương dưới cơ mình.
“Thôi… Tôi ra ngoài có xíu việc, nếu Châu Đông Vũ tắm xong, anh trói anh ta lại mang lên điện của tôi.”
“Vâng!” Vâng Dương gật đầu, cười trộm xấu xa.
[…]
“Cao Đình ngày mai chúng ta hưởng tuần trăng mật ở Ý, em chuẩn bị xong chưa?”
Trong phòng tân hôn Cao Đình đang chải chuốt tóc trước gương, nghe Vân Dương đề cập tuần trăng mật sớm hơn dự kiến, trong lòng có chút bồn chồn.
“Anh Vân Dương… Hay cứ theo kế hoạch tuần sao đi!”
“Không được!!” Vân Dương lớn tiếng, khiến Cao Đình giật bấn người, tim đập loạn nhịp.
Vân Dương nhận ra bản thân quá nóng nảy, xém hư bột hư đường. Cao Đình cũng nhanh chóng bình tĩnh, cô nắm chặt vạt áo kiềm nén xảm xúc.