Chương 49
Những ngón tay nắm chặt của cô dần dần buông lỏng, và khuôn mặt căng thẳng của cô cũng bình tĩnh lại.
Mặc Tây Quyết khẽ dựa lưng vào ghế, ánh mắt đen của anh khẽ khép lại mỉm cười với cô.
Cách xa một khoảng cách như vậy mà nụ cười của anh dường như mãnh liệt khiến cho tim cô gợn lên một làn sóng không thể nguôi ngoai.
Cứ im lặng nhìn nhau như vậy, dường như quên đi xung quanh còn rất nhiều người, còn có cả ánh đèn flash ở khắp mọi nơi.
Đâu đó phát ra âm thanh tuyệt đẹp của tiếng đàn cổ, Ngôn Tiểu Nặc thu lại ánh mắt và ngước nhìn lên sân khấu.
Tác phẩm do đàn cổ thể hiện là bài hát (Sứ Thanh Hoa) của Châu Kiệt Luân, ánh đèn trên sân khấu biến thành làn khói và mưa của Giang Nam, trên người của người mẫu được phủ lên một chiếc khăn sa mỏng và búi theo phong cách của nhà đường, búi tóc xanh như mây, trong tay cầm một nhánh mận đỏ nở rộ tự tin sải bước theo âm điệu của bài nhạc cổ điển.
Chiếc khăn sa không là gì, nhưng trên chiếc khăn sa mỏng ẩn hiện lên có hình thêu của bông hoa mẫu đơn đang nở rộ, với thân hình mảnh mai bước theo điệu nhạc trông lúc ần lúc hiện, giống như hoa nở vậy.
Trong bầu không khí thanh lịch như vậy, có một cảm giác lãng mạn sâu lắng khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Đã có rất nhiều tràng pháo tay từ dưới sân khấu, ban giám khảo cũng lộ ra nụ cười. “Thật hay cho màn mở đầu.” Toàn Cơ nói nhỏ nhẹ với Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết chỉ nói nhẹ: “Trang phục biểu diễn của diễn viên phòng thiết kế đã lỗi thời rồi.”. “Lại nói đùa rồi.” Toàn Cơ không nói lại được, tiếp tục thưởng thức màn trình diễn.”
Phó Cảnh Dao cũng gật đầu khen gợi, “Uyển Cừ, cô nói xem làm thế nào mà thêu được bông hoa nhẹ nhàng như vậy? Để mà thêu được bông hoa mẫu đơn lên chiếc khăn sa mỏng như vậy thực sự rất khó.”
“Đó là thêu Tô Châu, sử dụng chỉ thêu bằng lụa, một sợi được chia thành ít nhất mười sáu sợi, hơn nữa đó là thêu hai mặt.” Ngôn Tiều Nặc thần sắc đang chăm chú và nói.
Phó Cảnh Dao không nhịn được nói tiếp, “Uyển Cừ, không ngờ cô lại hiểu về thêu thùa nữa.”
Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ: “Chỉ là một chút tài vặt mà thôi.”
“Sao có thể là tài vặt chứ? Có thể nhìn ra đó là thêu Tô Châu đã là một điều rất giỏi rồi.” Phó Cảnh Dao cười và nói. “Cô có thể nhìn ra được độ khó của thêu Tô Châu cũng rất giỏi rồi.” Ngôn Tiểu Nặc khen lại cô ấy. “Thật không dám giấu.” Phó Cảnh Dao thì thầm vào tai Ngôn Tiểu Nặc nói, “Anh trai tôi hiểu về cái này.”
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, Phó Cảnh Thâm là một bác sĩ lại hiểu về cái này sao?
Cô khen ngợi một câu: “Anh cô thật là giỏi.”
Phó Cảnh Dao buột miệng nói một câu: “Trước lúc tôi ra nước ngoài anh ấy không biết gì, sau khi tôi trở lại anh ấy đã biết về nó, không biết là ai đã dạy anh.”
“Vậy chắc chắn là người trong làng thời trang rồi.” Trong ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc sáng lên, “Cô có biết đó là ai không?”
Cô cũng muốn đi thăm người đó, được biết, bây giờ ngày càng thêu Tô Châu. người biết về Phó Cảnh Dao nhún vai bất lực, “Tôi có hỏi anh nhưng anh không chịu nói.”
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có chút đáng tiếc.
Lúc này tác phẩm đầu tiên đã trình diễn xong, tiếp theo là phần chấm điểm căng thẳng.
Điểm cao nhất là 10, loại bỏ điểm cao nhất và trừ đi điểm thất nhất, điểm bình quân cuối cùng là 9.2 điểm.
Thật hiếm khi có một số điểm cao như vậy trong phần mở đầu.
Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc không thể không nhìn vào người thiết kế của chiếc váy này, cô ấy là một cô gái rất thanh tú, cô ấy rõ ràng hiện lên vẻ mặt rất phấn khích. “Điểm số này quá cao rồi, những người ngồi sau áp lực cũng rất lớn.” Phó Cảnh Dao nhỏ nhẹ thủ thỉ một câu.
Vốn dĩ ban đầu Ngôn Tiều Nặc không có nhiều áp lực, nhưng sau khi nghe cô ấy nói vậy, cô đột nhiên cảm thấy có áp lực rất lớn.
Công bằng mà nói, bất luận từ ý tưởng sáng tạo cho tới tay nghề, chiếc váy vừa rồi thực sự rất nổi bật. Nhìn vào thế giới thời trang hiện nay, thì rất hiếm có những tác phẩm nào vừa cổ điền lại bao hàm có ý nghĩa như vậy.
Nếu Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ sâu sắc, văn hoá đất nước của cô có một lịch sử lâu dài và trên toàn thế giới đều biết rõ về điều đó, nếu như cô có thể kết hợp được vẻ đặc sắc của dân tộc vào thời trang đương đại thì điều ấy sẽ là rất tuyệt.
Có được ý tưởng này tác động, áp lực của cô cũng giảm đi nhiều, điều này có được coi là chuyển áp lực thành động lực không? Ngôn Tiều Nặc tự nghĩ vậy để an ủi bản thân.
Mặc Tây Quyết luôn chú ý đến biểu cảm thay đổi của Ngôn Tiểu Nặc, thấy thần thái cô thoải mái, trong lòng anh cũng được an ủi.
Nha đầu này dường như lại có chút tiến bộ rồi, rất tốt.
Tác phẩm thứ hai là một chiếc váy liền thân khấu tương phản, dưới sự tương phản màu sắc mạnh mẽ, vòng eo của người mẫu trông trống rỗng, kết hợp với mái tóc đuôi ngựa đơn giản, phong cách trang điểm thông minh, hướng tới một cảm giác trí tuệ.
Bộ trang phục này có số điểm là 8.8 điểm.
Đến bộ thứ 3, thứ 4, rồi rất nhanh tới bộ thứ 6, không có bộ nào vượt qua được số điểm của bộ đầu tiên.
Ngôn Tiểu Nặc không kìm chế được, rồi bắt đầu lo lắng, vì rất nhanh tác phẩm của cô sẽ xuất hiện, cô có một chút không chắc chắn.
Tin nhắn đến của Mặc Tây Quyết: Con rùa và con thỏ thi chạy, con nào thắng?
Ngôn Tiểu Nặc suýt nữa thì phá cười, đây là lúc nào rồi, anh lại gửi cho cô kiểu tin nhắn như vậy?
Không cần suy nghĩ cô nhanh chóng trả lời: Con rùa.
Tin nhắn của Mặc Tây Quyết nhanh chóng gửi lại: Vì sao?
Anh sao lại rảnh rỗi đến mức như vậy chứ, cũng không thèm để ý đang trong hoàn cảnh nào sao, cô sắp lo lắng đến chết rồi mà anh vẫn có dáng vẻ trêu chọc thờ ơ như vậy.
Ngôn Tiểu Nặc trả lời 4 chữ: Sau đó đuổi kịp.
Mặc Tây Quyết trả lời lại trong tích tắc: Biết thế là tốt, con rùa ngốc.
Ngôn Tiểu Nặc đưa tay ôm chán, bất lực trả lời lại: Lần này không như vậy, đây là chấm điểm chứ không phải là thi chạy!
Mặc Tây Quyết nhắn nhủ những từ quý giá: Không có gì khác biệt.
Ngôn Tiểu Nặc bất lực, đang nghĩ cách làm gì để chống lại anh, thì tin nhắn của anh lại tới: Chờ em bị thua rồi tìm cách chống lại anh cũng chưa muộn.
Nếu đây không phải hội trường tổ chức cuộc thi, thì Ngôn Tiểu Nặc đã dùng điện thoại thay cho viên gạch đập lên đầu anh rồi.
Lời anh nói có giống tiếng người nói không chứ!
Mặc Tây Quyết lại gửi tin nhắn đến: Con rùa cộng với một con heo là thành con gì?
Anh có thể chết mà không hại cô được không? Nếu như có thể, thì hẫy đề anh đi chết đi!
Ngôn Tiểu Nặc cắn răng chịu đừng trả lời lại: Đất đen. Mặc Tây Quyết cau mày lại, đất đen là cái quái gì vậy? Anh nhìn người phụ nữ đang không nhịn được cười, rồi mới phản ứng ra.
Đất đen chính là chữ mặc, là tên mặc trong Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết đột nhiên nổi giận, anh thấy cô lo lắng, có lòng tốt ân cần nhắn tin cho cô đề chuyền hướng sự chú ý của cô, cô lại làm tổn thương anh như vậy sao?
Người phụ nữ này có phải là nhỏ mọi hay không? Hại anh đã đành, lại còn mang họ của anh ra như nói họ của anh giống như cái bánh bao đất.
Ngôn Tiểu Nặc thấy biểu cảm cay cú của Mặc Tây Quyết, khiến cô muốn cười thành tiếng, thấy dáng vẻ của Mặc Tây Quyết muốn lao tới xử lý cô, nhưng lại không làm gì được cô, thực sự khiến cô rất sướng.
Đã từ lâu cô không thấy sướng như vậy rồi.
Phó Cảnh Dao thấy nụ cười trên mặt của Ngôn Tiểu Nặc liền tò mò: “Uyển Cừ, cô cười gì thế? Có chuyện gì mà vui vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc nói rất ngắn gọn: “Bạn tôi vừa gửi cho tôi một tin nhắn buồn cười.”
Phó Cảnh Dao cũng cười theo, “Người bạn nào mà lại tâm lý như vậy? Thấy cô căng thẳng lại còn gửi tin nhắn buồn cười cho cô.”
Ngôn Tiều Nặc phủ nhận trong lòng, Mặc Tây Quyết tâm lý? “Tâm lý” hại cô? Cô nhìn người đàn ông hại cô, và người đàn ông đó cũng quay mặt về phía khác, tỏ ra bất mãn. Ngôn Tiểu Nặc chỉ thấy rất hài hước, Mặc Tây Quyết có lúc như một đứa trẻ cố chấp.
Tin nhắn lại tới: Nịnh anh.
Ngôn Tiểu Nặc trượt tay và điện thoại rơi xuống đất.
Cũng may là âm nhạc trên sân khấu đủ lớn nên không ai chú ý tới âm thanh nhỏ này. Cô nhanh chóng cúi xuống nhặt chiếc điện thoại lên, lau qua mồ hôi trên trán.
Bạn có thể tưởng tượng ra một người đàn ông đẹp trai cao 1.9m, gương mặt lạnh như bằng nói với bản thân là “nịnh anh” hai từ này không?
Cũng mong thông cảm cho khả năng chịu đựng của cô được không! “Không nịnh anh, anh sẽ lập tức đưa em đi.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng liên niệm nên mấy chữ A di đà phật”, con người này cuối cùng cũng trở về trạng thái bình thường.
Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc chớp sáng, trà lời lại một câu: Mặc baby ngoan nào, đừng khóc nữa, về nhà sẽ cho ăn kẹo nhé.
Mặc Tây Quyết thấy được tin nhắn này thì suýt chút nữa ngất xỉu, người phụ nữ này lại dỗ dành anh như một đứa trẻ!
Sau trò đùa này, tâm trạng của Ngôn Tiểu Nặc tốt lên rất nhiều, chủ yếu là thấy bộ dạng cay cú của Mặc Tây Quyết khiến cô rất vui.
Sắc mặt của Mặc Tây Quyết cũng trầm lại.
Lúc này màn trình diễn trên sân khấu cũng vừa kết thúc, và điểm số vẫn không vượt qua được số đầu tiên.
Bầu không khí lo lắng lan toả trong hội trường, lúc này đã là trình diễn thứ 7, chỉ còn lại 3 màn trình diễn, nếu như không thể vượt qua, vậy thì chiếc váy hoa mẫu đơn thêu hai mặt có thể là vị trí hàng đầu trong vòng sơ khảo.
Khi tác phẩm thứ 8 xuất hiện, đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc mở to vì sốc.
Không, không thể như vậy đượ!
c Đây rõ ràng là chiếc váy do chính tay cô thiết kế ra, rõ ràng là không khác chút nào!
Ngôn Tiểu Nặc không một chút do dự, lập tức ra sau sân khấu.
Toàn Cơ và Mặc Tây Quyết cũng bị ngạc nhiên, Mặc Tây Quyết nắm chặt tay lại, quay đầu lại nói điều gì với Duy Đức.
Duy Đức sau khi nghe xong lập tức rời đi, Mặc Tây Quyết dựa lưng vào ghế rồi hỏi Toàn Cơ một cách lạnh lùng: “Em định chấm cho bao nhiêu điểm?”
Toàn Cơ lộ lên vẻ mặt khinh bỉ, “Đối với kiểu rõ ràng sao chép này, đương nhiên phải cho 0 điểm.”
“Không cần.” Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết lộ rõ vẻ lạnh lùng, “Cứ như vậy cho 0 điểm thì hơi bẽ mặt, đối với cô ấy không tốt.”
Toàn Cơ hiểu ra “cô ấy” là ai, nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Nếu như cô ấy vẫn dùng chiếc vấy giống tác phẩm trước thì sao?”
“Sẽ càng dễ dàng bị cắn lại một miếng?” Mặc Tây Quyết thấy Ngôn Tiểu Nặc lập tức ra sau hậu trường rồi lộ ra một nụ cười, “Cô ấy sẽ không cho kẻ khác cô hội này đâu.”
Toàn Cơ ngạc nhiên, trên khuôn mặt của cô xuất hiện ánh mắt mong chờ “Xem ra tiếp theo chúng ta sẽ có một bất ngờ lớn.”
Mặc Tây Quyết điểm đạm nói: “Hấy cho chiếc váy này điểm cao, chèo càng cao thì ngã càng đau.”
Giọng điệu của anh vẫn rất điềm tĩnh, nhưng lại để cho Toàn Cơ đánh một cuộc chiến tranh lạnh.