Tổng Tài Cuồng Vợ Ngôn Tiểu Nặc - Mặc Tây Quyết

Chương 48


Chương 48

Cuộc thi thiết kế bắt đầu vào ngày hôm sau, những người vào vòng chung kết sẽ phải đến hội trường trước 8 giờ.

Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc dậy từ rất sớm, hôm nay anh ăn mặc rất trang trọng, Ngôn Tiểu Nặc giúp anh thắt ca vát, gương mặt nhỏ vẫn không chịu nở một nụ cười với anh.

Nghĩ đến bộ dạng tối qua của cô rất giận dữ nhưng không thể phản kháng lại anh, anh động lòng rồi hôn nhẹ lên môi cô, “Ngoan nào, không cần phải căng thẳng quá.” 1D “Em không có căng thằng.” Ngôn Tiểu Nặc mặc xong đồ cho anh rồi nhìn anh.

Người đàn ông này thực sự là rất đẹp trai, lúc anh không mặc đồ vét đã cảm thấy rất đẹp trai rồi, giờ lại mặc vét vào thấy càng đẹp trai hơn.

Đứa con của chúa…có lẽ chỉ có thần tiên mới đẹp trai như vậy. “Được rồi, đừng có đứng đó mê trai nữa.” Mặc Tây Quyết thấy ánh mắt ngưỡng mộ của cô, vuốt nhẹ lên gương mặt nhỏ của cô, “Chút nữa anh sẽ không đi cùng em, em tự đi xe tới đó nhé.”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Vâng, em hiểu rồi.”

Mặc Tây Quyết hôn lên môi cô lưu luyến một hồi lâu rồi mới rời đi.

Ngôn Tiểu Nặc mặc đồ xong, cầm theo tất cả giấy tờ, rồi lên xe rời đi.

Khi ngồi trên xe, cô gọi điện cho Giản Minh, Giản Minh nói với cô rằng cô ấy đã tới rồi, đang ở sau sân khấu chờ cô.

Ngôn Tiểu Nặc yên tâm rồi bảo cô là mình cũng sắp tới nơi.

Cồng của hội trường thi thiết kế dựng đầy những chiếc xe sang trọng, Ngôn Tiểu Nặc bước xuống xe, giơ thẻ vào cổng xong rồi nhận lấy một tập giấy.

Trên đó có in bản đồ hội trường và các quy tắc cần biết về cuộc thi, Ngôn Tiểu Nặc nhìn kỹ vào tờ giấy hướng dẫn và tìm vị trí ghế ngồi của cô trên bản đồ.

Giản Minh đã mặc đồ và trang điểm xong ngồi ở đó chờ cô, có rất nhiều người bao vây xung quanh cô, Giản Minh chỉ cười nhẹ chào hỏi mọi người, chứ nụ cười không hiện trên đôi mắt cô.

Ngôn Tiều Nặc bước tới chào hỏi Giản Minh, “Chị Giản Minh!”

Giản Minh quay đầu lại thấy Ngôn Tiểu Nặc, nụ cười của cô hiện lên trong đôi mắt, giải thích với mấy người đang bên cạnh rồi bước tới vẫy tay với Ngôn Tiểu Nặc. “Vì tôi phải thay đồ và trang điểm nên phải đến trước.” Giản Minh kéo tay cô đến chỗ ngồi cũ của cô rồi cùng cô ngồi xuống, giọng nói dịu dàng, “Số thứ tự cuộc thi lấy được chưa?”

Ngôn Tiều Nặc gật đầu, lấy số thứ tự gắn lên cạnh eo cô, “Lấy được rồi, là số 9.”

Tấm số thứ tự được làm rất khéo léo, không giống với những số thứ tự bình thường khác, mà là một hình hoa màu hồng nhạt, được trang trí xung quanh thắt lưng, trông rất là đẹp. “Nó hơi nghiêng về phía sau trông thật là đẹp.” Giản Minh cười mỉm, “Đừng có căng thẳng quá, vừa này tôi nhìn một vòng, thấy thiết kế của người khác không được đẹp như của cô.”

Ngôn Tiểu Nặc tin tưởng vào con mắt của Giản Minh, cười rất tươi, “Vậy thì tốt quá, chỉ là chút nữa đi catwalk vất vả cho chị rồi, chị Giản Minh.”

“Đều đi được 10 năm rồi, có cuộc thi catwalk nào mà chưa thử qua đầu, cô yên tâm đi, đây chỉ là một trường hợp nhỏ thôi!” Giản Minh cười nói với Ngôn Tiểu Nặc, trong ánh mắt tràn đầy tự tin.

Thấy dáng vẻ tự tin của cô ấy, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc cũng yên tâm rồi gật đầu với Giản Minh: “Chị Giản Minh chị cứ ở đây nghỉ ngơi đi, em ra phía trước xem tình hình thế nào.”

Theo quy định của cuộc thi, thì thí sinh dự thi phải đến địa điểm dành cho người tham dự.

Giản Minh nở nụ cười “xin hãy yên tâm” với Ngôn Tiểu Nặc, “Ừ, cô đi đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Ngôn Tiểu Nặc đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ, vừa đi đến trước chỗ tham dự thì gặp Lục Đình. “Ngôn Uyển Cừ.” Lục Đình cười chào hỏi với cô, “Em đã gặp người mẫu của em chưa?”

Ngôn Tiểu Nặc cười rồi gật đầu: “Vâng, em vừa gặp chị Giản Minh xong.”

Nghe tới cái tên này khuôn mặt điểm tĩnh và dịu dàng của Lục Đình trở lên hoàn toàn bị sốc: “Giản Minh?”

“Không những rất nổi tiếng, mà còn là một cái tên đình đám trong ngành nữa là khác, cô ấy là người phát ngôn bí mật của Victoria.” Lục Đình nhẫn nại giải thích cho cô. Được trở thành người phát ngôn bí mật của Victoria là một mơ ước vĩ đại nhất của người mẫu, giống như mọi nhà nghiên cứu học thuật đều mơ ước dành giải Nobel vậy.

Không ngờ Giản Minh lại có thành tựu xuất chúng như vậy, chả trách Toàn Cơ bảo cô phải tạo quan hệ tốt với Giản Minh.

Mà Mặc Tây. Quyết lại giới thiệu Giản Minh làm người mẫu cho một học sinh đại học bình thường, cô thực sự đã bị kinh ngạc.

Lục Đình thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, liền cười và nói với cô: “Đây là một cơ duyên rất tốt, có sự trợ lực như vậy, chắc chắn không có vấn đề gì để có được vị trí đầu tiên trong vòng sơ khảo rồi.”

Ngôn Tiều Nặc cười với nụ cười khiêm tốn: “Cũng hi vọng là như vậy, Lục học trưởng tại sao lại không tham gia cuộc thi lần này vậy?”

“Đề tránh sự nghi ngờ.” Lục Đình cười nhẹ.

Ngôn Tiểu Nặc nhớ ra là Lục Đình là người kế nghiệp của tập đoàn Lục Thị, nếu anh tham gia cuộc thi chắc chắn sẽ có nhiều lời đồn đại.

Trong lúc kinh ngạc lỡ lời, cô nhanh chóng nói xin lỗi: “Em xin lỗi, em lỡ miệng rồi.”

Lục Định mỉm cười khoan dung: “Không sao, em mau tới ghế dự thi đi, anh cũng đi đón các ban giám khảo đây.”

“Vậy anh đi đi.” Ngôn Tiểu Nặc biết được tầm quan trọng của công việc, thông cảm rồi gật đầu.

Cô vừa ngồi vào ghế tham dự, thì nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Uyển Cừ!”

Ngôn Tiều Nặc nghe thấy liền quay đầu lại, quả nhiên là Phó Cảnh Dao, cô vui mừng nhanh chóng đứng dậy, vẫy tay với Phó Cảnh Dao: “Cảnh Dao!”

“Cảnh Dao, sức khoẻ của cô không sao chứ?” Ngôn Tiểu Nặc cùng cô ngồi xuống, ánh mắt có sự quan tâm. “Không sao rồi.” Phó Cảnh Dao cười trả lời, anh của tôi quan trọng hoá vấn đề lên thôi, cứ bắt tôi phải ở nhà nghỉ ngơi mới được.”

“Anh ấy cũng chỉ vì nghĩ cho cô thôi, cô nghe lời anh ấy là không có sai đâu.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn Phó Cảnh Dao, làn da cô mịn màng trắng nõn, ánh mắt trong sáng, hoàn toàn không giống với bộ dạng bị doạ cho sợ hãi như tối hôm đó.

Ngôn Tiểu Nặc hoàn toàn yên tâm. “Wow! Mặc Tây Quyết! Đó có phải là Mặc Tây Quyết không?” Phó Cảnh Dao nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô, hồi hộp và ánh mắt phát sáng.

Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại thấy anh đang đứng ở tâm của hàng chục ngàn người, vô số ánh sáng phản chiếu vào ánh hào quang rực rỡ trên người anh, đương nhiên còn có cả ánh mắt si mê của những cô gái khác nữa.

Dường như cảm nhận được cô đang nhìn anh, Mặc Tây Quyết quay đầu lại, đôi mắt của Mặc Tây Quyết lướt qua một vòng xung quanh rồi lạc lên người cô.

Bị ngăn cách bởi rất nhiều người nhưng ánh mắt của anh lại nhìn lên người cô, ánh mắt từ thoáng qua trở nên sâu thằm lại, lộ ra một nụ cười nhẹ.

Ngôn Tiểu Nặc đứng người, cũng nhìn anh một cách bất giác. “Wow!” Anh ấy nhìn về phía này rồi!” Giọng nói của Phó Cảnh Dao thủ thỉ cạnh tai cô.

Giọng nói của cô kéo Ngôn Tiểu Nặc đang đứng sững người trở lại, Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng rời ánh mắt khỏi anh.

Mặc Tây Quyết chớp mắt một cái rồi nhìn về phía khác.

Phó Cảnh Dao giơ điện thoại ra cho Ngôn Tiểu Nặc xem: “Uyền Cừ, mấy bức này thật là đẹp!”

Ngôn Tiều Nặc không nói gì nhìn vào điện thoại di động của Phó Cảnh Dao vừa chụp chộm ảnh của Mặc Tây Quyết, ánh mắt anh rất tập trung, vừa nhìn vào mà đã chìm đắm.

Cô quay đầu lại thì đã thấy Mặc Tây Quyết ngồi vào ghế khách mời đặc biệt.

Đó là vị trí quan trọng nhất ở toàn hội trường.

Vừa ngồi xuống thì ánh mắt của anh lại liếc nhìn cô một lần nữa, ánh mắt sâu thẳm của anh khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Người dẫn Chương trình bước ra từ phía sau sân khấu, tuyên bố vòng thi sơ khảo cuộc thi thiết kế chính thức bắt đầu.

Tập đoàn Đế Quốc là đơn vị đầu tiên tổ chức cuộc thi thiết kế lần này, vì vậy Mặc Tây Quyết được mời lên sân khấu để phát biểu khai mạc.

Toàn cảnh hội trường đột nhiên im lặng và bóng tối bao chùm xung quanh, chỉ có một ánh đèn sáng cô độc trên sân khẩu, ánh sáng lung linh khiến cho dáng người cao lớn của Mặc Tây Quyết cực kỳ rực rỡ, giống như hoàng đế hạ trần. Anh nói những từ mở đầu bằng tiếng Anh một cách trôi chảy, giọng nói của anh không có bất kỳ một chút cảm xúc nào, nhưng anh lại có một vẻ đẹp khác biệt trong hội trường rộng lớn yên tĩnh này.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn chằm chằm vào anh, chỉ có ở trong bóng tối cô mới dám nhìn anh một cách vô tư như vậy, ánh mắt tập trung.

Bài phát biểu tinh tế đã kết thúc, Mặc Tây Quyết vỗ tay trước, khoé miệng hé ra nụ cười, và trong tiếng vỗ tay ở hội trường, anh hướng nhìn về cô.

Cô mang một nụ cười rạng rỡ nhìn anh, đôi mắt hoa đào hơi cong như mặt trăng khuyết, Mặc Tây Quyết cũng hé lên một nụ cười tươi.

Tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt hơn, ánh đèn flash không dừng lại và lúc này nó lại càng sáng lấp lánh như những vì sao lấp lánh giữa đêm.

Cuộc thi thiết kế chính thức bắt đầu, Chương trình khai mạc được trình bày bởi các người mẫu, và có mấy phóng viên sớm đã phát hiện ra Giản Minh. “Là Giản Minh!”

“Mau, mau chụp lại!”

Những người nổi tiếng dưới sân khấu cũng nhìn thấy Giản Minh, cô ấy không mặc chiếc váy mà Ngôn Tiểu Nặc thiết kế, mà mặc một chiếc váy bó sát người màu trắng rất đơn giản, bộ tóc cô búi hơi buông xuống, một vài sợi tóc buộng tự nhiên xuống tới cổ cô, gương mặt trang điểm bán khói màu tím vừa phải bên mặt, trông rất có phong cách. “Thật không ngờ Giản Minh lại làm người mẫu cho cuộc thi thiết kế thời trang lần này.”

“Cô là người của tập đoàn Đế Quốc, không có gì đáng ngạc nhiên.”

“Hoá ra là vậy, đầu tiên là Mặc Tây Quyết đọc bài phát biểu, rồi lại là Giản Minh bước catwalk, lần này tập đoàn Đế Quốc đã tạo ra rất nhiều sự chú ý.”

“Đâu chỉ như vậy, anh có thấy chủ tịch ban giám khảo chưa? Đó chính là Toàn Co.”

“Trời ơi! Cô ấy chẳng phải là giám đốc bộ phận thiết kế của tập đoàn Đế Quốc sao?”

“Đúng vậy, những người có thể giành giải thưởng cao nhất trong cuộc thi lần này, được hưởng những ánh sáng này, cũng đã có đủ sự nổi tiếng rồi, và tiền đồ tương lai cũng rất lớn!”

Những lời nói của các nhà lành đạo thành phố không ngừng vang lên cạnh tai của Ngôn Tiểu Nặc, cô vô thức nhìn về hướng Mặc Tây Quyết, chỉ thấy ánh mắt anh đang tập trung nhìn vào sàn catwalk tuyệt vời trên sân khấu mà không chú ý tới cô.

Toàn Cơ phát hiện ra mắt của cô đang nhìn vào mình, Toàn Cơ chỉ nhìn cô và nhẹ nhàng gật đầu.

Ngôn Tiều Nặc cũng đáp lại bằng một nụ cười.

Toàn Cơ đưa mắt về phía khác, hướng ánh mắt vào Giản Minh.

Ngôn Tiểu Nặc cũng không suy nghĩ nhiều, tận hưởng màn trình diễn của Giản Minh, sao lại có một người đầy khí chất như vậy chứ?

Cô cảm thấy Giản Minh giống như một nàng tiên bị che giấu, chỉ cho mọi người thấy một nét phác thảo duyên dáng, nhưng giọng điệu và nụ cười thực sự của cô lại được che giấu đi.

Cảm giác bí ẩn này, được pha trộn hoàn hảo trong khí chất rất độc lập trong di sản của cô, khiến ai nhìn qua cũng khó quên.

Phó Cảnh Dao lấy điện thoại ra không ngừng chụp chộm, “Hôm nay vì có mỹ nam lại có cả mỹ nữ, thực sự là một thu hoạch không nhỏ.”

Ngôn Tiểu Nặc không cười nữa, “Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, sự chú ý của giới truyền thông sẽ chú ý tới chúng ta, cô mau cất điện thoại đi, đừng để người khác nói điều không hay.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.