Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu

Chương 539


Chương 539

 

Tuyết Loan dù đã bị giữ nhưng vẫn điên cuồng vùng vẫy: “Buông tôi ra, tôi phải giết cô ta, cô ta chính là kẻ gây ra mọi chuyện. Tôi nói buông tôi ra!!!”

 

Kiến Quốc ghìm Tuyết Loan xuống đất, lo lắng nhìn Kiều Nhã Linh: “Cô Kiều, cô không sao chứ?”

 

Trên cổ Kiều Nhã Linh có một vệt đỏ chót, cô ho khù khụ, thở hổn hển. Kiêu Nhã Linh khó khăn nói: “Tôi không sao.”

 

Tuyết Loan vẫn không ngừng làm loạn: “Tên khốn nhà anh, anh dám động vào tôi à? Thả tôi ra!”

 

Kiến Quốc gắn giọng: “Cô Tuyết Loan, cô đừng chống cự nữa. Tôi sẽ nói rõ cho cô biết, chuyện lần này cô làm, tôi sẽ thay chủ tịch điều tra. Cộng thêm hành vi tấn công người khác vừa rồi của cô, tôi có thể đưa cô đến đồn công an được rồi đấy!”

 

Tuyết Loan trợn trừng mắt nhìn Kiến Quốc, cô ta phẫn nộ gào lên: “Khốn khiếp, anh là ai mà dám buộc tội tôi? Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!”

 

Kiến Quốc lạnh lùng nói: “Việc cô thuê người lái xe đâm cô Kiều, cô không thể chối cãi. Đợi đến khi tôi thu thập đủ bằng chứng, tôi sẽ kiện cô. Tôi cho rằng, đây cũng chính là điều mà chủ tịch Hoàng muốn. Dù cô có chối cãi thế nào đi nữa, bộ mặt thật của cô cũng đã bị vạch trần. Khi tỉnh lại, chủ tịch nhất định sẽ không bỏ qua cho cô”

 

Tuyết Loan trở nên sợ hãi đến run rẩy, cô ta lắp bắp: “Tôi không làm gì sai cả, các người không thể bắt tôi. Tuấn Khải trở nên như vậy tất cả là do cô ta, các người hãy bắt cô ta đi, tôi không có tội tình gì hết”

 

Ban đầu Tuyết Loan còn rất hung hăng, nhưng giờ đây cô ta đã sợ đến mức nói năng hồ đồ. Kiều Nhã Linh lạnh lùng nhìn cô ta, đến bước đường này rồi mà Tuyết Loan vẫn không chịu thừa nhận sai lầm của mình mà còn đổ hết lên đầu cô. Kiều Nhã Linh cảm thấy vô cùng tức.

 

giận. Tình yêu của Tuyết Loan quá mù quáng và ích kỷ, nó đã tạo nên con quỷ trong người cô ta.

 

Kiều Nhã Linh lạnh lùng nói: “Đừng cố gắng phủi sạch tội lỗi của bản thân nữa. Tuyết Loan, tình yêu của cô khiến tôi cảm thấy thật đáng thương. Bấy lâu nay, rốt cuộc cô đã làm ra bao nhiêu chuyện trái với lương tâm chỉ để níu giữ một người không thuộc về mình? Như vậy có đáng không?”

 

Tuyết Loan nhìn Kiều Nhã Linh bằng đôi mắt đỏ ngầu, cô ta gắn giọng: “Cô chẳng hiểu gì về tình yêu cả, đừng giao giảng đạo lý với tôi. Tại sao tôi phải làm những chuyện như thế? Còn không phải là vì cô sao?

 

Nếu như cô không xen vào chuyện giữa hai chúng tôi, tôi đã có thể ở bên cạnh anh ấy. Chính sự xuất hiện của cô là sai lầm, có trách thì trách bản thân cô đi! Tôi căm hận cô, cả đời này tôi cũng sẽ nguyền rủa cô!”

 

Thay vì giận dữ, Kiều Nhã Linh lại cảm thấy Tuyết Loan đáng thương đến thảm hại. Kiều Nhã Linh nói: “Người nói câu đó phải là tôi, chứ không phải cô. Những gì cô nhận được bây giờ, là do chính cô tự chuốc lấy. Còn tôi thì bị cô tước đoạt mọi thứ, cô suýt nữa thì giết chết đứa con bé bỏng của tôi. Khiến tôi và Tuấn Khải xa cách hiểu lầm ba năm vẫn chưa đủ, bây giờ cô lại hại anh ấy ra nông nỗi này. Cô không có tư cách nói từ ‘hận, tổn thương của cô so với tôi chẳng là gì hết Nếu Tuyết Loan phải chịu đựng nỗi đau mất con, mất tất cả mọi thứ, cô ta sẽ hiểu được cảm giác của Kiều Nhã Linh. Những mất mát và đau đớn của Tuyết Loan chẳng là gì so với Kiều Nhã Linh cả. Cô hận Tuyết Loan, vì cô ta, mà cô đã phải sống trong đau khổ quãn quại ba năm trời. Trái tim cô đã bị những hiểu lầm do cô ta gây ra xé toạc, đau đớn không nguôi. Kiều Nhã Linh tiếp tục nói: “Bây giờ, cô phải nhận lấy hậu quả cho những gì mình gây ra. Ác giả ác báo, mọi sai lầm đều phải trả giá. Cô không hề ăn năn hối cải, vậy thì cô sẽ không bao giờ nhận được sự tha thứ của tôi”

 

Tuyết Loan nhìn Kiều Nhã Linh bằng ánh mắt phức tạp, cô ta không cam lòng, phẫn nộ nói: “Đừng tỏ ra mình là người bị hại, cũng đừng hòng bắt tôi trả giá, tôi sẽ không để các người đạt được mục đích đâu!”

 

Tuyết Loan vùng thoát khỏi sự kìm kẹp của Kiến Quốc, lao về phía cửa. Nhưng rất nhanh, cô ta đã bị chặn lại bởi những người vệ sĩ ở bên ngoài. Tuyết Loan la hét ầm ï, cô ta tuyệt vọng gọi tên Hoàng Tuấn Khải, nhưng đáp lại cô ta chỉ là ánh mắt lạnh thấu tâm can của Kiều Nhã Linh.

 

Tuyết Loan cứ thế bị lôi đi, Kiến Quốc cho người đi điều tra vụ việc của ba năm trước và lần này, nhất quyết bắt Tuyết Loan và Tuyết Phi phải chịu tội.

 

Kiều Nhã Linh cũng không khoanh tay đứng nhìn, trong khoảng thời gian này, cô vừa giúp Kiến Quốc, vừa đến bệnh viện chăm sóc Hoàng Tuấn Khải.

 

Đã một tuần trôi qua, anh vẫn chưa tỉnh lại. Mỗi ngày, Kiều Nhã Linh đều cẩn thận lau người, thay quần áo cho anh, dịu dàng nói chuyện với anh như thể anh đã tỉnh lại. Ba năm qua, bọn họ đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, cô muốn bù đắp cho khoảng thời gian bọn họ đã xa cách.

 

Hôm nay, như mọi khi, Kiều Nhã Linh vừa lau người cho anh, vừa dịu dàng thủ thỉ: “Tuấn Khải, mùa xuân đã tới rồi. Một người đàn ông nguyên tắc và lạnh lùng như anh, lại thích mùa xuân ấm áp và rực rỡ sắc màu. Ngày trước, anh vẫn luôn thích cùng em đi ngắm hoa. Bây giờ em đã ở đây rồi, chúng ta cùng nhau đi có được không?”

 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.