Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu

Chương 538


Chương 538

 

Tối, Kiều Nhã Linh đang lau tay chân cho Hoàng Tuấn Khải thì cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra, một tiếng khóc đau thương theo đó truyền vào.

 

“Tuấn Khải, trời ơi, Tuấn Khải, em xin lỗi, em xin lỗi…”

 

Tuyết Loan lao vào phòng bệnh, xông về phía giường bệnh. Đôi chân cô ta ngã quy xuống đất, cô ta ôm siết lấy Hoàng Tuấn Khải mà khóc.

 

Cô ta trông vô cùng đau khổ, Kiều Nhã Linh chưa bao giờ thấy một Tuyết Loan tuyệt vọng đến như vậy. Thế nhưng Kiều Nhã Linh không hề cảm thấy đồng cảm với cô ta, cô giận dữ tiến về phía cô ta, kéo mạnh cô ta ra khỏi Hoàng Tuấn Khải.

 

Kiều Nhã Linh không do dự giáng cho cô ta một cái tát, cô gắn giọng: “Cô không có tư cách để chạm vào anh ấy!”

 

Tuyết Loan lảo đảo suýt ngã, cô ta nhìn cô bằng đôi mắt đẫm nước, gào lên: “Cô mới là người không có tư cách ở đây! Đáng ra người nằm ở đây phải là cô chứ không phải là anh ấy, đáng nhẽ phải là cô mới đúng…”

 

Tuyết Loan ngồi sụp xuống đất khóc nức nở. Khi biết Hoàng Tuấn Khải rời bỏ buổi lễ đính hôn để đi tìm Kiều Nhã Linh, Tuyết Loan đã tức giận đến phát điên.

 

Cô ta đập phá đồ đạc, làm loạn cả nhà lên. Cô ta không nuốt nổi cục tức đó, vì vậy đã giận quá mất khôn, thuê người lái xe đâm chết Kiều Nhã Linh.

 

Thế nhưng mọi chuyện lại không theo kế hoạch, Hoàng Tuấn Khải lao đến cứu Kiều Nhã Linh, khiến anh bị thương nặng. Tuyết Loan giận anh, cũng cảm thấy vô cùng có lỗi với anh. Bây giờ cô ta đang rất ân hận, nếu Hoàng Tuấn Khải xảy ra chuyện gì, cô ta sẽ dẫn vặt cả đời.

 

Kiều Nhã Linh tức giận nói: “Tại tôi hay tại thứ tình yêu mù quáng của cô? Tuyết Loan, cô quá mù quáng và ích kỷ, chính những thứ đó đã gây ra những lỗi lâm của cô.

 

Chuyện của ba năm trước và chuyện của ngày hôm nay đều do cô, cô phải chịu trách nghiệm cho việc làm của mình. Cô lúc nào cũng đổ hết mọi tội lỗi cho tôi, nhưng cô nên nhìn lại bản thân mình đi. Cố chấp giành lấy những thứ không thuộc về mình, người đau khổ nhất chính là cô”

 

Tuyết Loan không thể thừa nhận rằng Hoàng Tuấn Khải không thuộc về cô ta, rằng anh không hề có chút tình cảm nào với cô ta hết. Tuyết Loan điên cuồng lắc đầu, trông cô ta đau đớn hơn bao giờ hết, cô ta liên tục nói: “Không phải, không phải thế..”

 

Kiều Nhã Linh tiếp tục nói: “Tuyết Loan, cô hãy thức tỉnh đi, cũng nên cảm thấy ăn năn bởi những gì mình làm ra. Cô giết chết đứa con của tôi và anh ấy, bây giờ lại muốn cướp mạng sống của anh ấy, tất cả là bởi vì yêu như cô tưởng sao? Yêu một người là mong người đó hạnh phúc, chứ không phải là cố gắng hủy hoại cuộc sống của họ. Cô đã gây ra nỗi đau cho tôi một lần rồi, giờ lại muốn tôi đau khổ thêm lần nữa, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì cô đã làm. Nếu Hoàng Tuấn Khải xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến cô phải trả giá!”

 

Tuyết Loan gào lên: “Cô im đi! Cô thì biết cái gì về tình cảm của tôi mà phán xét! Tất cả là tại cô, nếu không phải vì cô muốn chiếm đoạt anh ấy, tôi đã không làm ra những chuyện tán tận lương tâm. Tất cả là tại cô!!!”

 

Tuyết Loan lao về phía Kiều Nhã Linh, xô ngã cô xuống đất, bóp mạnh cổ cô. Kiều Nhã Linh cố gắng phản kháng, Tuyết Loan giống như kẻ đã mất hết lý trí, đôi mắt cô ta đỏ rực như lửa, chứa đựng sự điên cuồng. Tuyết Loan vì yêu mà phát điên rồi, những lời mà Kiều Nhã Linh nói đã đả kích cô ta, khiến cô ta hoàn toàn tuyệt vọng, Vì không thể chấp nhận được sự thật, nên cô ta mới trở nên điên loạn đến đáng thương như vậy.

 

Gương mặt Tuyết Loan thấm đẫm nước mắt của sự tuyệt vọng, cô †a đau đớn nói: “Chính cô, chính cô là nguồn cơn của tất cả mọi chuyện. Cô phải chết, chỉ có như vậy, Tuấn Khải mới thuộc về tôi”

 

Tuyết Loan muốn giết chết Kiều Nhã Linh, cô ta bóp chặt cổ cô.

 

Kiều Nhã Linh bị Tuyết Loan đè lên người, cổ họng bị thít chặt, cảm giác không thở nổi, lồng ngực cô như muốn nổ tung. Kiều Nhã Linh cố gắng chống đỡ, nhưng Tuyết Loan giống như người điên, sức lực mạnh đến mức không tưởng, khiến cô không sao phản kháng lại, chỉ có thể yếu ớt chống đỡ.

 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.