Chương 136
Kiều Nhã Linh đã không biết bao nhiêu lần mường tượng ra cảnh được ôm lấy hình hài nhỏ bé của con vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mỏng manh của con.
Chỉ sợ hơi mạnh tay một chút, cũng có thể khiến đứa trẻ ấy bị thương. Thế nhưng, sinh linh trong bụng cô cứ thế ra đi, để lại cô vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Vậy nên, sự xuất hiện của Tiểu Kiệt khiến Kiều Nhã Linh vừa vui vẻ vừa có chút kích động. Kiều Nhã Linh nhìn Tiểu Kiệt, dịu dàng nói: “Thế giờ em có muốn tắm với chị không nào?”
Tiểu Kiệt ngước nhìn Kiều Nhã Linh, cậu bẽn lẽn gật đầu. Nhưng cậu lại cứ đứng ở bên ngoài không chịu vào, hết nhìn Kiều Nhã Linh lại nhìn bộ quần áo trên người mình. Kiều Nhã Linh không nhịn được nở nụ cười, tiến lại gần cởi quần áo cho Tiểu Kiệt. Tiểu Kiệt vô cùng ngượng ngùng, được Kiều Nhã Linh dắt vào phòng tắm.
Làn da Tiểu Kiệt rất trắng và mỏng, đến nỗi có thể nhìn thấy các đường gân xanh mờ mờ trên mặt và tay cậu nhóc. Bụng Tiểu Kiệt tròn xoe, chân tay ngắn tũn, nhìn vô cùng đáng yêu. Tiểu Kiệt ưỡn cái bụng nhỏ của mình lên, cười khanh khách với Kiều Nhã Linh.
Kiều Nhã Linh bế cậu nhóc vào bồn tắm, nước ấm khiến cả người Tiểu Kiệt vô cùng khoan khoái. Kiều Nhã Linh lấy một ít sữa tắm rồi xoa nhẹ lên người Tiểu Kiệt.
thận tắm rửa cho Tiểu Kiệt như thể thẳng bé là con mình vậy. Kiều Nhã Linh dội nước lên người Tiểu Kiệt, khế hỏi: “Ở nhà ai tắm cho em?”
Tiểu Kiệt nghịch nước, nói: “Quản gia Tôn ạ”
Kiều Nhã Linh nhướn mày, thì ra nhà Tiểu Kiệt còn có cả quản gia, quả nhiên gia thế của ba mẹ nuôi cậu nhóc không hề tâm thường.
Những đứa trẻ sống trong gia đình giàu có thường không được bố mẹ dành nhiều sự quan tâm, vì họ quá bận rộn với công việc của mình, chuyện gì cũng để người giúp việc làm cả.
Hồi cô mới về nhà họ Hoàng, tất cả mọi người đều không để ý đến cô, lúc ấy chỉ có mỗi Hoàng Tuấn Khải là ở bên cô mà thôi.
Tiểu Kiệt còn bé mà đã phải chịu đựng nỗi cô đơn như vậy, thật khiến người khác không khỏi đau lòng. Kiều Nhã Linh lại hỏi: “Thế mẹ em thì sao? Cô ấy có đối xử với em tốt không?”
Mẹ sao? Tâm trạng Tiểu Kiệt bất giác trùng xuống, cậu làm gì có mẹ kia chứ! Cậu nhóc cũng muốn được như bao đứa trẻ khác, có mẹ ở bên chăm sóc, tắm rửa cho.
Thế nhưng trước giờ cậu không hề biết đến sự †ồn tại của mẹ, cậu chỉ có ba thôi. Ba Tiểu Kiệt chưa từng tắm cho cậu, bởi vì công việc của ba rất bận, nhiều khi về nhà đã là nửa đêm rồi.
Kiều Nhã Linh thấy Tiểu Kiệt đột nhiên trở nên buồn bã, cúi đầu không nói gì, cô nghĩ có lẽ người mẹ nuôi ấy cũng đối xử không tốt với thằng bé. Kiều Nhã Linh thở dài, nếu có thể, cô thật sự rất muốn nhận nuôi Tiểu Kiệt. Kinh tế của cô không tốt, Tiểu Kiệt sống với cô sẽ không được sung sướng như khi ở nhà cũ, nhưng cô chắc chản sẽ đối xử thật tốt với Tiểu Kiệt.
Kiều Nhã Linh nhẹ giọng an ủi: “Có phải ba mẹ chưa từng tắm cho em phải không? Bây giờ có chị ở đây rồi, em thấy vui hơn chứ?”
Đôi mắt Tiểu Kiệt cong cong, cậu nhóc nở một nụ cười tươi rói, liên tục gật đầu: “Có ạ, Kiều Kiều, sau này chị chỉ tắm cho một mình em thôi nhé!”