Chương 135
Tiểu Kiệt không nhận lấy hộp sữa chua mà nhảy tót đến bên Kiều Nhã Linh, ánh mắt sáng ngời. Cậu nhóc túm lấy tay Kiều Nhã Linh, gương mặt phúng phính vô cùng đáng yêu, nũng nịu nói: “Kiều Kiều, cho em tắm cùng chị được không?”
Kiều Nhã Linh có chút bất ngờ, cô cười vỗ đầu Tiểu Kiệt: “Không được đâu, em ra kia đợi chị đi”
Tiểu Kiệt chỉ là muốn được tiếp xúc gần gũi hơn với chị xinh đẹp, để hai người ngày càng thân thiết với nhau hơn, như vậy không phải rất tốt sao? Nghe Kiều Nhã Linh nói vậy, Tiểu Kiệt phụng phịu: “Tại sao chứ?”
Kiều Nhã Linh không biết phải nói là nào, chỉ là việc tắm cùng người khác cô không quen lắm, với lại Tiểu Kiệt còn là một đứa bé nữa. Kiều Nhã Linh chưa từng tiếp xúc gần gũi với trẻ con, cô sợ mình vụng về sẽ khiến Tiểu Kiệt không thoải mái. Trước ánh mắt không vui của Tiểu Kiệt, Kiều Nhã Linh nói: “Wì con trai và con gái không được quá thân mật.”
Tiểu Kiệt bất mãn nói: “Dù sao sau này em cũng lấy chị mà”
Kiều Nhã Linh bật cười, xoa đầu thằng bé không nói gì. Tiểu Kiệt thắc mắc, tại sao con trai với con gái lại không được quá thân mật?
Chẳng phải mấy hôm trước ba và chị xinh đẹp đã thơm thơm nhau sao?
Thế mà bây giờ cậu muốn tắm cùng Kiều Nhã Linh lại không được. Tiểu Kiệt bắt đầu tò mò, không biết ba cậu có từng được tắm cùng chị xinh đẹp không nữa. Tiểu Kiệt liếc nhìn Kiều Nhã Linh, nhỏ giọng hỏi: “Chị, chị đã tắm với ai bao giờ chưa?”
Kiều Nhã Linh trả lời: “Đương nhiên là chưa, sao em lại hỏi thế?”
Tiểu Kiệt lập tức cười vui vẻ: “Không có gì ạ”
Kiều Nhã Linh lấy quần áo, vào trong nhà tắm xả nước. Cô nhìn vào.
khoảng không một lúc, bất giác đưa mắt ra bên ngoài. Tiểu Kiệt ngoan ngoãn ngồi trên ghế xem tivi, cái chân ngắn hơi đung đưa, miệng thi thoảng lại bắt chước các nhân vật hoạt hình đang nói chuyện. Căn nhà vằng lặng thường ngày bởi vì sự xuất hiện của Tiểu Kiệt liền trở nên náo nhiệt hơn không ít.
Kiều Nhã Linh chưa bao giờ từng nghĩ sẽ có một đứa trẻ ở đây, trong lòng cô dâng lên một cảm xúc kì lạ.
Cô không biết đối xử với trẻ con như thế nào mới tốt, đặc biệt là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương như Tiểu Kiệt. Cô chỉ biết dùng tất cả sự quan tâm của mình dành cho đứa bé ấy.
Ánh mắt của Kiều Nhã Linh thoáng trở nên dịu dàng, cô không nhịn được gọi một tiếng: “Tiểu Kiệt!”
Tiểu Kiệt quay đầu lại, ngơ ngác nhìn cô. Kiều Nhã Linh mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: “Em có muốn tắm với chị không?”
Tiểu Kiệt tròn mắt, há hốc miệng, rất nhanh liền cười toe toét. Cậu nhóc gật đầu thật mạnh, chạy về phía Kiều Nhã Linh. Cậu không biết vì sao Kiều Nhã Linh lại đổi ý, chỉ biết bây giờ cậu đang đắm chìm trong hạnh phúc vô bờ, bởi cậu chính là người đầu tiên được tắm cùng chị xinh đẹp. Quá tuyệt!
Kiều Nhã Linh nhìn phản ứng của cậu, buồn cười nói: “Em vui đến như vậy à?”
Tiểu Kiệt hí hửng đáp: “Đương nhiên rồi ạ!”
Kiều Nhã Linh xoa đầu Tiểu Kiệt, thằng bé vui đến mức cười không khép được miệng lại. Kiều Nhã Linh nhớ đến ánh mắt mong chờ của Tiểu Kiệt khi hỏi cô cậu nhóc có thể tắm cùng không. Thẳng bé có lẽ chưa từng được nhận nhiều sự quan tâm, nên mới muốn gần gũi với người đối xử tốt với nó. Kiều Nhã Linh nghĩ vậy liền mềm lòng, gọi Tiểu Kiệt đến tắm cùng mình.
Kiều Nhã Linh thử nước, cảm thấy độ ấm vừa đủ, liền quay lại nói với Tiểu Ki “Em cởi quần áo ra đi”
Nghe những lời này, mặt Tiểu Kiệt hồng lên, cậu ngại ngùng đứng ở cửa phòng tắm, không dám vào. Cậu nhóc chưa từng tắm với ai ngoài quản gia Tôn cả, quản gia Tôn là người đã chăm sóc cậu từ nhỏ nên cậu không cảm thấy ngượng.
Nhưng Kiều Nhã Linh thì khác, cậu rất thích cô, nhưng cậu chỉ mới quen cô vài ngày thôi, vì vậy cởi sạch quần áo đứng trước mặt cô khiến cậu vô cùng xấu hổ.
Kiều Nhã Linh thấy gương mặt Tiểu Kiệt đỏ rực, cúi đầu không dám nhìn cô, Kiều Nhã Linh bật cười: “Ngại à?”