Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Chương 130


‘Tôi sợ mình bắt nạt cậu ta.” Nói xong câu đó, Lạc Tú hoạt động gân cốt một chút, mà Cao Mãnh đã chạy được rất xa.
Rồi vút một tiếng.
Mọi người thấy hoa mát, chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh ào qua, đợi đến khi nhìn kỹ lại, Lạc Tú đã chạy đi rồi.
Cao Mãnh nhận thấy Lạc Tú đằng sau đã bắt đầu chạy, nhưng cậu ta hoàn toàn không đế ý bởi vì Lạc Tú không thê’ nào thắng cậu ta được.
Nhưng mà không qua bao lâu, bên cạnh cậu ta đã có thêm một người.
“Bạn học Cao cố lên nhé, tôi đi trước đây.” Nói xong Lạc Tú tăng tốc rồi gần như mất hút không thấy bóng dáng.
Sau đó trờ lại vị trí ban đầu.
Hết vòng thứ nhất.
Lạc Tú lại tăng tốc, vút đi một tiếng.
“Cố lên nào.” Cao Mãnh chỉ cảm thấy bên cạnh mình có tiếng nói nhưng lại không thấy người.
Sau đó Lạc Tú dừng lại, vòng thứ hai, anh đả về điếm bắt đầu.
Còn Cao Mãnh đến giờ cũng chỉ chạy được hơn một vòng mà thôi.
Cao Mãnh hoàn toàn từ bỏr chạy vội đến điếm bắt đầu, cầm lấy đồng hồ bấm giờ xem.
“Gặp ma à?”
“Một phút ư?”
“Mẹ kiếp, sao có thế thế được?”
“Một phút, đây là kỷ lục thê’ giới mới à? Hơn nữa thành tích này e là vượt qua cực hạn của con người rồi.”
Cao Mãnh ngơ ngác đứng tại chỗ, vô cùng sững sờ. Còn những người khác cũng trợn mắt há hốc mồm. Thậm chí nghi ngờ liệu có phải mình bị hoa mắt không.
“Sao có thể có người chạy được thành tích này cơ chứ?” Hàn Phong cũng ngây ngấn cả người.
Trần Hữu cũng không thế nói gì hơn, thắng thế này cũng quá nhẹ nhàng rồi, thậm chí Trần Hữu cảm thấy không biết có phải mình thấy ma hay không.
“Được rồi, đừng ngơ ra đó nữa, tiếp tục nào.” Lạc Tú vỗ bả vai Cao Mãnh, Cao Mãnh mới bừng tỉnh.
“Được, tiếp theo là nhảy xa.”
Cao Mãnh vần hơi không phục, quan trọng nhất là cậu ta cảm thấy có một loại cảm giác thất bại. Không nói đến thành tích
mà cậu ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo đã bị người ta tùy ý đánh bại, đối phương còn đạt một thành tích không thế tin nối, hoặc có thế nói đỏ là mức độ mà cả đời cậu ta cũng không đạt được.
Đương nhiên cậu ta không biết Lạc Tú chỉ giỡn chơi với cậu ta thôi, anh chưa hề dốc hết sức.
Nếu không Cao Mãnh e là sẽ bị đả kích chết mất.
Cao Mãnh hít sâu một hơi sau đó đi cùng mọi người đến chỗ nhảy xa.
“Thầy nhảy trước?” Cao Mãnh thử thăm dò hỏi.
‘Tôi không biết cậu có thể nhảy bao xa, tôi sợ mình nhảy xa quá sẽ đả kích cậu.” Những lời này của Lạc Tú là sự thật nhưng trong mắt mọi người lại cảm thấy quá ngông cuồng.
“Thầy khinh tỏi à?” Cao Mãnh quay đầu lại hỏi.
“Cậu có thể hiểu như vậy cũng được.” Lạc Tú thờ ơ nói.
“Được, thầy cứ chống măt xem đi.” Cao Mãnh thở phì phì đi ra thật xa.
Sau đó khởi động cơ thể một chút, chạy lấy đà, cậu ta hét lên một tiếng, trên đường lấy đà nhảy bật lên.
Đáp đất.
“8.4m, ôi trời Cao Mãnh ơi, cậu lại đột phá rồi?” Hàn Phong giật mình.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.