Tiên Vương Tái Xuất - Lạc Tú

Chương 129


“Được, vậy chúng ta hứa nhé, nếu nhưtôi thắng, thầy có nhìn thấy cái cống kia không?” Cao Mãnh chỉ vào cống trường.
“Thầy đến từ đâu thì quay về đó, sau này tôi không muốn thấy thầy ở Uất Kim Hương nữa.” Cao Mãnh cười khấy nói.
“Nếu tôi tháng thì sao?” Lạc Tú mỉm cười.
“Nếu thầy thâng ư? Không, thầy không cần lo chuyện đó đâu, bởi vì thầy hoàn toàn không thế nào thắng được. Ngay cá vận động viên chuyên nghiệp của đội tuyển tỉnh cũng không tháng nổi tôi, một giáo viên dạy thể dục như thầy mà muốn thắng tôi sao?” Cao Mãnh cười khẩy nói.
“Tôi nói là nếu như, nếu như.”
“Nếu thầy thắng thì tùy thầy làm gì cũng được.” Cao Mãnh còn chưa lên tiếng, Hàn Phong đã giành nói trước.
“Được.” Lạc Tú gật đầu.
“Được, nói lời giữ lời.”
Thật trùng hợp, đúng lúc này Trần Hữu và Tôn Huy Nam lại tới đây.
“Yo, thầy Lạc, thầy muốn thi thế dục với Cao Mãnh à?” Trần Hữu cười nói.
“Liên quan quái gì đến anh.” Lạc Tú chỉ nói câu này.
“Anh?”
“Hừ, Lạc Tú, tôi e là anh còn chưa biết rốt cuộc bạn học Cao Mãnh của chúng ta mạnh đến nhường nào.” Trần Hữu nhìn thấy Lạc Tú đâm đầu vào chỗ chết, cũng không quan tâm Lạc Tú vừa mắng mình.
“Kỷ lục thế giới chạy tám trăm mét trong vòng 1 p40s09, mà bạn Cao Mãnh của chúng ta có thế chạy được 1 p45s. Đây là trình độ của những vận động viên đội tuyển quốc gia đấy, chỉ kém kỷ lục thế giới có 4s mà thôi.” Trần Hữu kế chuyện kỳ tích,
“Còn nhảy xa, kỷ lục thế giới là 8.95m, Cao Mãnh có thể nháy được 8.3m. Anh đã là giáo viên thể dục chác sẽ không thế không biết điều này có ý nghĩa gì phải không?” Trần Hữu vô cùng đầc ý nhìn Lạc Tú.
Trần Hữu tưởng rằng mình nói với Lạc Tú những điều này thì anh sẽ sợ hãi trâng bệch cả mặt.
Nhưng mà.
“Bắt đầu chưa?” Lạc Tú không buồn đê’ ý tới Trần Hữu, coi anh ta như không khí.
‘Tôi đây xem anh chết thế nào.” Sác mặt Trần Hữu tối sầm lại.
Sau đó là một đám người vây quanh lại đây.
“Được, chúng ta thi tám trăm mét trước được không?” Cao Mãnh khởi động cơ thể.
Trên đường chạy, Lạc Tú và Cao Mãnh đều đứng ở đây, hơn nữa các học sinh lớp thế dục khác cũng tới xem.
“Thi chạy tám trăm mét với Cao Mãnh, thầy giáo này lấy can đảm ở đâu ra vậy?”
“Ha ha ha, mau đến xem đi, lát nữa Cao Mãnh dọa anh ta đái ra quần thôi.”
“Thầy giáo đáng thương, cậu trông anh ta gầy gò như thế, đợi lát chạy xong liệu có ngất ra đấy không?” Rất nhiều người tụm lại một chỗ bàn luận.
“Được rồi, bớt nói nhảm đi, bát đầu nào.” Hàn Phong lấy đồng hồ bấm giờ.
“Vậy thì, chuấn bị.”
Cao Mãnh cúi người, làm tư thế chuẩn bị chạy.
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
Cao Mãnh chạy vụt đi, tốc độ rất nhanh.
Không thể không nói, với thành tích của Cao Mãnh nếu như là thầy dạy thể dục bình thường thì thật sự lè không tháng nối.
Dù sao tố chất cơ thế chỉ được có vậy.
Nhưng mà chạy thi với một người tu chân thì chẳng có gì phải lo láng.
Thậm chí hoàn toàn không có một chút tính thi đấu nào cả. “Thầy ơi, đã bắt đầu rồi kìa, sao thầy không chạy?”
“Không phải thầy đã nhận thua rồi đấy chứ?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.