Chu Tước ngạc nhiên hỏi:
– A? Công tử, ngươi định làm cái gì?
Miêu Miêu cũng la lên:
– Meo!
Đưa Miêu Miêu đi, Diêm Xuyên nói:
– Chỉ có một cơ hội, nghe lệnh của ta, phải làm theo răm rắp!
Diêm Xuyên nói xong nhấc chân lao ra.
– A?
Phía đối diện, một đám cường giả Thần cảnh kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên.
Điên rồi? Diêm Xuyên vọt hướng mình?
Thình thịch thình thịch!
Tim Diêm Xuyên đập nhanh.
Ầm!
Khí thế quanh thân Diêm Xuyên bỗng tăng vọt, thật nhiều huyết vụ xoay tròn ngoàn người, mái tóc dài biến thành đỏ thẫm, con ngươi đỏ, cùng với nụ cười tà lệ khi, hắn nhìn Đại Nhật Công Đức Thiên Trận.
Diêm Xuyên cực kỳ cuồng ngạo nói:
– Chậc chậc chậc, ai muốn giết ta? Đến đây!
– Hừ!
Tử Xuyên xông lên.
Ầm!
Thanh Long chắn trước mặt Tử Xuyên.
Phút chốc biến thành đám Thần cảnh đối diện Diêm Xuyên.
Một gã đàn ông Thần cảnh lao ra khỏi Đại Nhật Công Đức Thiên Trận:
– Tinh cảnh nho nhỏ mà muốn chết sao, lão tử đến đây!
Gã đàn ông Thần cảnh vác đại đao chém hướng Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên hét hướng bầu trời:
– Tinh lực, đến!
Ầm!
Một luồng ánh sao đâm thủng Diễn Sinh giới, bao phủ Diêm Xuyên.
Ầm ầm!
Xung quanh Diêm Xuyên đá vụn bay đầy, lực lượng cường đại phát ra, bức hướng gã đàn ông Thần cảnh phía đối diện.
Gã đàn ông Thần cảnh biến sắc mặt nói:
– A?
Diêm Xuyên tà cười nói:
– Sợ sao?
Mắt Diêm Xuyên lóe tia khiêu khích, Huyết Ma ngông cuồng lại xuất hiện.
Gã đàn ông Thần cảnh chớp mắt tới gần:
– Hừ! Muốn chết!
Ầm!
Đao kiếm va chạm vào nhau, quanh thân hai người toát ra khí lưu khổng lồ.
Đám Thần cảnh bên trong Diễn Sinh giới kinh kêu:
– Sao có thể? Hắn là Tinh cảnh, làm sao đỡ được uy lực của Thần cảnh?
Gã đàn ông cô gái tăng mạnh lực tay:
– Grao!
– Kiếm thứ mười chín!
Keng keng!
Một luồng huyết quang bay lên trời, từ ngực gã đàn ông Thần cảnh bị chém thành hai nửa, nội tạng văng đầy.
Một Thần cảnh chết ngay tại chỗ.
Phía xa đám Thần cảnh giật mình kêu lên:
– Mắt ta bị hoa sao?
Ngọc Đế kiếm rút đi huyết khí của gã đàn ông Thần cảnh kia, rót một phần vào cơ thể Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên tà cười nói:
– Chậc chậc, huyết khí của Thần cảnh đúng là dồi dào.
Diêm Xuyên nói rồi chậm rãi đi hướng Đại Nhật Công Đức Thiên Trận.
– Giết hắn, giết hắn!
Đám Thần cảnh bị chọc giận, có năm Thần cảnh giết ra.
– Đến rất hay!
Diêm Xuyên cười tà, vung trường kiếm, xông lên.
Bên kia, đám Chu Tước, Huyền Vũ lộ vẻ mờ mịt. Chuyện này là sự thật sao?
Hoàng ngoái đầu nhìn Diêm Xuyên, ngẩng đầu nhìn cột ánh sao to lớn bao phủ hắn.
Hoàng đơn giản đánh giá:
– Ý chí tinh thần? Hậu nhân của Diêm Tự Tại? Không tệ!
Hoàng cũng rống hướng trời:
– Tinh lực, đến!
Vù vù!
Lại một cột ánh sao đâm thủng Diễn Sinh giới, bao phủ Hoàng.
Bùm!
Mặt đất bỗng nhô lên vô số đá nhọn hình đao nâng đỡ Hoàng chĩa hướng Tử Ôn. Vô số đoa khí vòng quanh Hoàng, như bao bọc nàng trong bão tố đao khí.
Trong Diễn Sinh giới, các cường giả lộ vẻ mờ mịt.
Ý chí tinh thần?
Đây chính là bí pháp cao thâm chỉ sau Hư cảnh mới nắm giữ được, tìm bổn mệnh tinh thần. Dù là Tử Ôn, Tử Xuyên thì giờ phút này cũng không có tư cách tìm đến, nhưng hai người này thì làm được.
Họ hoa mắt sao? Chỉ là Tinh cảnh, Khí cảnh làm sao có thể tìm bổn mệnh tinh thần?
– Kiếm thứ mười chín!
Vèo vèo vèo!
Phút chốc hàng vạn huyết sắc kiếm khí bắn ra, xung quanh Diêm Xuyên cũng có bõa tố kiếm khí, Ngọc Đế kiếm nắm trong tay không ngừng va chạm cùng trường kiếm năm Thần cảnh.
Ầm ầm!
Kiếm của Diêm Xuyên cực nhanh, mau đến đám Thần cảnh chân tay luống cuống.
Ầm ầm!
Chỗ chiến đấu bụi mịt mù.
– A, không thể nào!
– Trời ơi, tên điên!
– Cứu mạng!
………
……
…
Trong bụi mù năm Thần cảnh không ngừng la hét, cheines đấu vốn năm chắc bây giờ biến quái dị. Diêm Xuyên chiếm ưu thế? Không có khả năng đi!
Hai Thần cảnh xông vào chiến trường Diêm Xuyên.
– Để ta xem xem!
Ầm ầm!
Diêm Xuyên liên tục chiến đấu.
Phía xa ba người Bạch Long, Chu Tước, Huyền Vũ lộ vẻ mờ mịt.
Chu Tước sốt ruột nói:
– Làm thế nào? Chúng ta làm thế nào đây?
Bạch Long nhíu mày nói:
– Chờ đi, công tử quá khác với người thường.
Chu Tước nhíu mày nói:
– Còn nữa, cái người công tử quen cũng khoa trương quá đi!
Phía không xa, Hoàng vung trường đao, cương đao to lớn cực kỳ mạnh mẽ chém hướng Tử Ôn.
Ầm!
Tử Ôn bị một đao chém lún xuống đất, trường kiếm ầm một tiếng vỡ ra.
Tử Ôn giật mình kêu lên:
– Không, không, ngươi chỉ là Khí cảnh, không thể nào!
Hoàng thu lấy tinh lực, một đao nhanh hơn một đao, Tử Ôn liên tục bại lùi, cực kỳ chật vật.
Bên kia, Thanh Long bị Tử Xuyên áp chế gắt gao nhưng cũng níu chân gã được.
Tử Xuyên nhìn hiến trường hai bên, biểu tình sốt ruột.
Tử Xuyên quát:
– Đám ngu các ngươi, trước tiên giết Diêm Xuyên, mau, mau, cùng lên đi!
Trong Đại Nhật Công Đức Thiên Trận, đám Thần cảnh nhướng mày. Mọi người chậm rãi bay ra khỏi Đại Nhật Công Đức Thiên Trận giết hướng Diêm Xuyên.
– Kiếm thứ hai mươi!
Ầm!
– A!
Trong bụi mù có tiếng hét thảm thiết, tay chân cụt bay lên trời, nội tạng văng tứ tung, ruột phơi ra.
Bùm!
Bụi mù tán đi, ánh sao bao phủ Diêm Xuyên, hắn đầy lệ khí lạnh lùng nhìn đám Thần cảnh bay tới gần.
Dưới đất lại thêm bảy cái xác bầy nhầy.
Ngọc Đế kiếm đỏ rực, khóe môi Diêm Xuyên giữ nụ cười tà.
– Huyết khí thật đậm, lại đến nữa sao? Ha ha!
Diêm Xuyên nhấc chân nghênh hướng bốn mươi mấy Thần cảnh xung phong.
Đám Thần cảnh sợ vỡ mật, la lên:
– Cùng ra tay, cùng ra tay!
Ầm ầm!
Chiến đấu quy mô càng lớn đã bắt đầu.
Trên hai núi to suất đài.
Độc Sư nhìn xung quanh chiến đấu, nhưng gã không sai phượng hoàng đi qua mà tiếp tục vây khốn Phụng Âm Dương.
– Grao!
– Grao!
Long phượng va chạm vào nhau, chiến đấu không ngừng.
Tử Xuyên tức giận quát:
– Thanh Long, ngươi cút cho ta!
Thanh Long khó khăn che trước mặt Tử Xuyên, nói:
– Đừng mơ!
– A!
– A!
– Khốn kiếp!
– Kiếm thứ hai mươi!
Ầm!
Bên chiến trường Diêm Xuyên, thật nhiều tay chân cụt bay lên trời. Diêm Xuyên hóa thân Huyết Ma, lại nạp ý chí tinh thần, cùng với kiếm pháp kinh người của kiếp trước tựa như cá vào biển rộng, ra sức giết chết đám Thần cảnh.
Ầm!
Diêm Xuyên văng ra, bị đám Thần cảnh đánh bay ra ngoài.
Miêu Miêu sốt ruột nói:
– Meo! Diêm Xuyên!
Diêm Xuyên đụng bay mấy cây to, không hề suy sụp, lau máu nơi khóe miệng.
– Chỉ có chút sức lực này sao? Lại đến!
Diêm Xuyên điên cuồng lại giết vào bầy Thần cảnh.
Ngọc Đế kiếm kéo lê mặt đất, rạch phá không gian, giết chóc lại bắt đầu.
Đám Thần cảnh gào thét:
– Tìm cái chết, giết hắn!
Vèo!
Vèo!
Bầy Thần cảnh giết tới, như sói đói hổ nhào, cực kỳ hung tàn.
– Meo!
Miêu Miêu che mắt lại, không dám nhìn.
Bên kia ánh mắt Hoàng đầy lệ khí xông hồn.
– Phụt.
Với đao pháp bá đạo của Hoàng, một đao xẹt qua, chặt đứt tay trái của Tử Ôn.
– A!
Tử Ôn ôm phần tay cụt, cực kỳ thống khổ nhìn sát tinh đối diện.
…
Ầm!
Trong chiến trường bầy sói hổ nhào này Diêm Xuyên lại bị đánh văng ra.
Diêm Xuyên đụng sụp một ngọn núi nhỏ, trở người bò dậy, gò má bị rạch chảy ra chút máu, ống tay áo trái rách bươm, tay trái đen bị đốt đen như than.