Tiên Quốc Đại Đế

Chương 192: Thánh Tử tham gia


​​- Grao!

– Grao!

– Grao!

Chỗ thân thể của Mặc Vũ Hề bỗng phát ra mấy ngàn phượng hoàng.

Thật nhiều ý chí của phượng hoàng xông hướng Mặc Vũ Hề chớp mắt bị Độc Sư khống chế, vạn phượng cùng ngâm, áp chế hướng thiên long.

Ầm ầm!

Phượng hoàng cuồn cuộn kéo đến, toàn Diễn Sinh giới chớp mắt thành thiên hạ của phượng hoàng. Long tộc liên tục lùi, bị buộc đến góc chết.

Mặc Vũ Hề nổi trên Bắc Tông Đại Diễn Đồ, như con rối bị Độc Sư lợi dụng triệu tập vô số phượng hoàng.

Đám Thanh Long giật mình kêu lên:

– Thánh nữ?

Đám Chu Tước kinh kêu:

– Làm sao đây? Làm sao đây?

Vạn phượng tề minh, Độc Sư lấy Mặc Vũ Hề làm con rối chớp mắt khống chế toàn cục.

Độc Sư đắc ý cười nói:

– Khục khục khục khục, mặc dù thiếu hơn phân nửa phượng hoàng nhưng để diệt các ngươi thì cũng dư sức rồi!

Một trưởng lão Đại Vũ Thiên tông cười nói:

– Độc Sư, làm tốt lắm!

Độc Sư hưng phấn nói:

– Mau lên, các ngươi cùng chủ thượng lấy báu vật, ta đi chiếm thân thể phong thủy sư kia!

Vạn phượng tề minh giết hướng Phụng Âm Dương.

Ầm!

Bỗng một tiếng động chấn trời, biên duyên Diễn Sinh giới chượt phát ra ánh sáng vàng chói mắt.

Ầm ầm!

Toàn Diễn Sinh giới đều lắc lư, ánh sáng vàng như từ thế giới bên ngoài bắn vào, tựa như có vầng mặt trời xâm nhập Diễn Sinh giới.

Vù vù!

Một vầng mặt trời xông vào chiến trường Diễn Sinh giới.

Trong mặt trời vàng đứng sau mươi tu giả.

Mặt trời vàng tựa như cái lồng chụp to, chớp mắt mở rộng, phủ lên thật nhiều sông núi, chiếm một phần năm Diễn Sinh giới.

Bên ngoài lồng chụp, rấtiên nhân iều phượng hoàng không cách nào xâm nhập.

Phía xa Độc Sư giật mình kêu lên:

– Đại Nhật Công Đức Thiên Trận của Đại Chiêu thánh địa?

Tử Xuyên vui sướng kêu lên:

– Thánh tử!

Cổ Nguyệt thánh tử dẫn theo đám tu giả cường đại tiến vào chiến trường Diễn Sinh giới.

Các tu giả xâm nhập Diễn Sinh giới, lập tức nhìn bốn phía, nhìn hướng Ngọc sơn to lớn.

Độc Sư giật mình kêu lên:

– Hắc Vũ, ngươi mau lên!

Hắc Vũ chân quân sốt ruột nói:

– Không thu được, trong Ngọc sơn này có thế giới!

Hắc Vũ chân quân quát:

– Đi, đi vào!

– Tuân lệnh!

Hắc Vũ chân quân cùng năm trưởng lão đạp bước vào Ngọc sơn.

Chớp mắt sáu người biến mất, đã tiến vào thế giới bên trong Ngọc sơn.

Cổ Nguyệt thánh tử sắc mặt trầm xuống nói:

– A?

Diêm Xuyên quát:

– Độc Sư!

Độc Sư nhìn sang.

Diêm Xuyên quát với Độc Sư phía xa:

– Chỉ cần ngươi không giết hết chúng ta tại đây, nếu ngươi dám tổn thương Mặc Vũ Hề thì Đại Chiêu thánh địa sẽc dốc hết tông diệt toàn tộc ngươi!

Diêm Xuyên cao giọng quát khiến Độc Sư biến sắc mặt.

Ban đầu không kiêng nể gì giờ đây biến mất, kế hoạch vốn có là tiêu diệt mọi người tại đây, bao gồm Mặc Vũ Hề bị lợi dụng xong, xong chuyện rồi ai biết mình có giết Mặc Vũ Hề không? Nhưng bây giờ thì khác, có nhiều người như vậy giết hết được không? Đặc biệt là Cổ Nguyệt thánh tử, đó là cường giả trung Hư cảnh!

Dương Chí Cửu đứng bên cạnh Cổ Nguyệt thánh tử giật mình kêu lên:

– A! Vũ Hề!?

Cổ Nguyệt thánh tử lạnh lùng liếc một vòng.

Cổ Nguyệt thánh tử thấy phong thủy sư đứng trên hai núi to suất đài, thấy Diêm Xuyên, thấy Mặc Vũ Hề.

Cổ Nguyệt thánh tử thản nhiên nói:

– Mặc Vũ Hề chỉ là trúng độc, không chết được, khô lâu kai không dám làm gì.

Dương Chí Cửu nhíu mày gật đầu, nói:

– A!

Dương Chí Cửu nhìn hướng Ngọc sơn.

Dương Chí Cửu hơi biến sắc mặt nói:

– Đây là báu vật gì?

Cổ Nguyệt thánh tử trầm giọng nói:

– Các vị chân nhân hãy cùng ta đi vào.

Tám người đàn ông mặc đạo bào sau lưng Cổ Nguyệt thánh tử lên tiếng:

– Tuân lệnh!

Cổ Nguyệt thánh tử lạnh lùng nói:

– Thần cảnh ở lại đây, Tử Ôn, Tử Xuyên ngăn chặn bất cứ ai xâm nhập.

Gần năm mươi Thần cảnh kêu lên:

– Tuân lệnh!

Cổ Nguyệt thánh tử liếc Tử Xuyên, lại nhìn hướng Diêm Xuyên, mắt lóe tia sáng khí.

Tử Xuyên gật đầu, nói:

– Tuân lệnh!

Tiếp theo Cổ Nguyệt thánh tử dẫn tám chân nhân bay hướng Ngọc sơn.

Dương Chí Cửu kêu lên:

– Ta cũng đi!

Bên ngoài Diễn Sinh giới.

Hoàng đứng trên đỉnh ngọn núi nhìn xuống lồng chụp như mặt trời tiến vào bên trong Diễn Sinh giới.

Trong lồng chụp chính là đoàn người Cổ Nguyệt thánh tử. Nguồn tại http://Truyện FULL

Hoàng nhìn, nhíu mày nói:

– Chỗ này đúng thật là biến thành phế tích?

Hoàng lạnh lùng nói:

– Thiên Ngọc cung mở ra, si mị võng lượng đều nhảy ra ngoài.

Hoàng nói rồi nhấc chân vọt hướng Diễn Sinh giới.

Bên trong Diễn Sinh giới.

Cổ Nguyệt thánh tử dẫn theo tám chân nhân bay ra Đại Nhật Công Đức Thiên Trận.

Dương Chí Cửu la lên:

– Ta cũng đi!

Cổ Nguyệt thánh tử hơi nhíu mày nhưng không ngăn cản.

Mười người bay hướng Ngọc sơn.

Dù bây giờ Độc Sư có mấy ngàn phượng hoàng nhưng không dám xuống tay với mười người, mặc kệ họ bay tới gần, chớp mắt chui vào trong Ngọc sơn, biến mất.

Diêm Xuyên nhíu mày suy tư.

Hai luồng ánh mắt sắc bén bắn hướng Diêm Xuyên.

Là Tử Ôn, Tử Xuyên, hai người ánh mắt lạnh băng nhìn Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên như có cảm ứng, quay đầu nhìn lại.

Chỗ Đại Nhật Công Đức Thiên Trận, hai Hư cảnh, gần năm mươi cường giả Thần cảnh đều chờ đợi Cổ Nguyệt thánh tử điều khiển.

Tử Xuyên cười lạnh nói:

– Diêm Xuyên, lần này ngươi không trốn thoát được!

Tử Ôn cũng hạ lệnh:

– Theo lệnh của thánh tử, tru sát Diêm Xuyên!

Đám Thần cảnh nghe vậy mắt lộ vẻ tò mò nhìn Diêm Xuyên.

Mọi người thấy rõ ràng Diêm Xuyên chỉ là Tinh cảnh cửu trọng, chút tu vi này mà cần dùng nhiều lực lượng đến thế sao?

Thanh Long la lên:

– Công tử, ngươi mau chạy đi! Mấy người khác ngươi hãy hộ tống công tử rời đi!

Đám Bạch Long la lên:

– Tuân lệnh!

Miêu Miêu lo lắng nói:

– Meo! Lần này thảm rồi!

Ầm!

Phía xa đột nhiên nổ một tiếng vang thật lớn, một luồng sáng trắng bỗng bắn vào đại trận.

Vèo!

Chính giữa đám Diêm Xuyên, Tử Ôn đột nhiên xuất hiện một bóng áo trắng.

Diêm Xuyên bất ngờ hỏi:

– Hoàng?

Hoàng đi vào trong, dò xét xung quanh một phen, cuối cùng nhìn hướng Ngọc sơn.

Hoàng nhìn Diêm Xuyên, nói:

– Thiên Ngọc cung mở ra? Có người đi vào chưa?

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

– Có.

– Ừm!

Hoàng nhấc chân định vọt hướng Ngọc sơn.

Vèo!

Tử Ôn bỗng che trước mặt Hoàng.

Tử Ôn lạnh lùng nói:

– Ngươi là ai?

Hoàng ánh mắt lạnh lùng nói:

– Cút đi!

Tử Ôn quát lạnh:

– Khí cảnh nho nhỏ mà cũng dám kêu ta cút? Hừ!

Người Tử Ôn bắn ra khí thế cường đại.

Hoàng ngẩng đầu liếc Tử Ôn, ánh mắt lạnh băng, khí thế của gã không thể đè ép được nàng.

Keng keng!

Hoàng rút ra thanh đồng đao, lạnh lùng nhìn Tử Ôn.

Tử Ôn vung tay đánh ra một chưởng:

– Thánh tử đã dặn bất cứ ai cũng không được phép tiến vào, ta thấy ngươi chán sống rồi!

Ầm!

Chưởng va nhau, xung quanh chấn động mạnh. Một chưởng của Hư cảnh có uy lực to lớn, đẩy Hoàng ra xa trăm trượng.

Giọng Hoàng lạnh băng:

– Ta thấy ngươi muốn chết!

Bên kia, mắt Diêm Xuyên sáng lên, nhìn thấy cơ hội.

Diêm Xuyên nói:

– Thanh Long, ngăn Tử Xuyên lại cho ta!

Thanh Long bất ngờ hỏi:

– A? Công tử, ngươi chuẩn bị làm cái gì?

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

– Ta muốn mau chóng đột phá!

Keng keng!

Diêm Xuyên rút ra Ngọc Đế kiếm sau lưng.

Miêu Miêu khó hiểu hỏi:

– Meo, meo?

Diêm Xuyên đưa Miêu Miêu đi:

– Bạch Long, Chu Tước. Huyền Vũ, các ngươi chăm sóc Miêu Miêu giùm, tuyệt đối không để nó bị gì!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.