Tiên Quốc Đại Đế

Chương 183: Bất Tử thánh địa


​​

– Gri!

Ngoài điện bỗng vang tiếng hạc kêu.

– A?

Mặc Vũ Hề nghi hoặc nhìn ngoài điện.

Mặc Vũ Hề nghi hoặc hỏi:

– Tiểu hạc nhi, sao vậy?

Bùm!

Một con tiên hạc to lớn bay vào đại điện.

Tiên hạc đập cánh hướng ngoài điện.

– Gri, gri!

Thanh Long, Diêm Xuyên, Dương Chí Cửu đáp xuống quản trường Bắc Mặc điện.

Bạch Long la lên:

– Đến rồi, tốt quá!

Diêm Xuyên đến rồi?

Mặc Vũ Hề nở nụ cười.

Dương Chí Cửu la lên:

– Vũ Hề, ta đến rồi, ta đến rồi!

Nụ cười trên mặt Mặc Vũ Hề chợt mất.

Mặc Vũ Hề biểu tình nghiêm túc nói:

– Dương Chí Cửu? Sao ngươi đến?

Dương Chí Cửu ngập ngừng nói:

– Ta… Ta đến gặp nàng.

Mặc Vũ Hề nhìn Dương Chí Cửu, nhíu mày, cuối cùng thở dài.

Vèo!

Phía xa một bóng người bay tới quảng trường, là một tử y đạo nhân, là tùy tùng lúc trước theo sau lưng Cổ Nguyệt thánh tử.

Tử y đạo nhân nói:

– Mặc Vũ Hề thánh nữ, Văn Nhược Tiên Sinh đã chờ ở Vân đài, nếu còn không đi là muốn bỏ cơ hội cuối cùng sao?

Dương Chí Cửu kêu lên:

– Tử Ôn, có chuyện gì?

Lúc trước tử y đạo nhân bay tới đã thấy Dương Chí Cửu, vốn định phớt lờ nhưng gã mở miệng hỏi làm Tử Ôn nhíu mày.

Tử Ôn cung kính nói:

– Cửu thiếu gia, đây là cuộc đổ đấu trong Bất Tử thành của các thánh tử, thánh nữ.

Dương Chí Cửu bất ngờ hỏi:

– A? Đổ đấu? Có ý gì?

Tử Ôn nói:

– Đại Chiêu thánh địa quyết lấy bảo vật ở Bất Tử thánh địa, dẫn theo hai thánh tử, hai thánh nữ Đại Chiêu thánh địa ta. Nhưng báu vật có hạn, vì tránh cho lúc đó tranh tranh giành tổn thương hòa khí, trước dùng đấu văn, thánh tử, thánh nữ bị đấu bại sẽ rút đi.

Dương Chí Cửu bất ngờ hỏi:

– Đấu văn là gì?

Tử Ôn giải thích rằng:

– Đấu cờ, đã có một thánh tử, một thánh nữ rút đi, hiện tại Bất Tử thành chỉ còn lại Mặc Vũ Hề thánh nữ và Cổ Nguyệt thánh tử.

Dương Chí Cửu bất ngờ nói:

– Đấu cờ? Ta nhớ Cổ Nguyệt không giỏi cờ.

Tử Ôn nói:

– Cổ Nguyệt thánh tử phái Văn Nhược Tiên Sinh.

Dương Chí Cửu khinh thường nói:

– Ta đã nói mà, thì ra tìm tay sai, ha ha ha!

Tử Ôn nhíu mày nói:

– Kẻ thành đại sự không cần mọi việc đích thân làm.

Dương Chí Cửu mặt lạnh xuống:

– Thành đại sự? Hừ!

Tử Ôn lại hỏi Mặc Vũ Hề:

– Thánh nữ có nghĩ ra ai chưa?

Diêm Xuyên ở một bên mở miệng nói:

– Chơi cờ? Ta thích, để ta đến.

– A?

Mọi người quay đầu nhìn lại.

Nhật Nguyệt Minh nhìn Diêm Xuyên, nhướng mày. Lúc trước đến quảng trường thì Tử Ôn đã thấy Diêm Xuyên, lần ở Vô Ưu thành Cổ Nguyệt thánh tử hạ sát lệnh với gã để giết Diêm Xuyên, vốn tưởng hắn đã chết không ngờ còn sống.

Bây giờ muốn chơi cờ?

Tử Ôn lạnh lùng nói:

– Ngươi là cái thứ gì? Ngươi có tư cách gì?

Diêm Xuyên mỉm cười nói:

– Ta có tư cách hay không chẳng cần ngươi lo.

Mắt Tử Ôn lạnh lùng:

– A?

Vèo!

Thanh Long che trước mặt Diêm Xuyên.

Mặc Vũ Hề nói ngay:

– Đúng vậy. Ván thứ ba này Diêm Xuyên sẽ thya ta xuất hiện.

Tử Ôn cung kính nói:

– – Thánh nữ, người này cực kỳ gian tà hơn nữa rất bất kính với Đại Chiêu thánh địa ta, tại hạ đề nghị tử hình hắn.

Mặc Vũ Hề mắt lạnh lùng, nói:

– A? Hắn là ngươi của ta mà ngươi dám ra tay sao?

Tử Ôn bất ngờ nhìn Mặc Vũ Hề.

Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề có quan hệ gì? Tại sao Mặc Vũ Hề che chở Diêm Xuyên như vậy?

Miêu Miêu híp mắt mắng:

– Meo! ở đây không phải địa bàn của ngươi, hoa tay múa chân có thể có tác dụng gì? Óc heo!

Tử Ôn mặt sa sầm:

– A?

Dương Chí Cửu bôngx cất tiếng cười to:

– Ha ha ha ha! Nói mới thấy, Tử Ôn, đầu của ngươi thật là hơi giống.

Mặt Tử Ôn đỏ rần.

Tử Ôn nhìn Diêm Xuyên nhưng không dám trút giận.

Tử Ôn ôm cục tức nói:

– Thánh nữ, cửu thiếu gia, ta đi trước, xin mau đến Vân đài đánh cờ.

Mặc Vũ Hề lạnh nhạt cười.

Không ai để ý đến Tử Ôn, mặc kể gã xấu hổ, tức tối rời đi.

Dương Chí Cửu la lên:

– Diêm Xuyên, ngươi chơi cờ thế nào? Đừng làm Vũ Hề thua!

Diêm Xuyên nói với Mặc Vũ Hề:

– Chăm sóc Miêu Miêu giùm ta.

Mắt Mặc Vũ Hề lóe tia dịu dàng, gật đầu, nói:

– Ừm!

Miêu Miêu không chịu, la lên:

– Meo? Ta cũng muốn đi!

Diêm Xuyên nói với Mặc Vũ Hề:

– Miêu Miêu thích linh thạch.

Mặc Vũ Hề giật mình, trở tay lấy ra một cục đá màu xanh da trời.

Mặc Vũ Hề nói:

– Miêu Miêu, ta tặng linh thạch cho ngươi ăn.

Hiển nhiên lúc trước Bạch Long đã nói cho Mặc Vũ Hề về sự tồn tại của Miêu Miêu.

– Cực phẩm linh thạch? Meo!

Miêu Miêu lao hướng Mặc Vũ Hề.

Mặc Vũ Hề cười nói:

– Chõ của ta còn có rất nhiều, ngươi đừng quấy rầy Diêm Xuyên chơi cờ được không?

Miêu Miêu lập tức bị mua chuộc, a dua nói:

– Mặc tỷ tỷ thật là tốt, nếu là làm thê tử của đại lưu, không, Diêm Xuyên thì thật tốt, sau này Miêu Miêu ngày ngày có ăn.

Miêu Miêu ăn nói tùy tiện làm Mặc Vũ Hề đỏ mặt.

Diêm Xuyên không biết nói gì.

Dương Chí Cửu quát:

– Làm nương tử? Nương tử gì? Con mèo xấu xa kia, ngươi đừng nói bậy bạ!

Miêu Miêu la lên:

– Mèo cái đầu ngươi! Ta sớm gai mắt ngươi rồi, tiểu bạch kiếm lại vô dụng, thu bốn tiểu đệ bị giết hết, mới rồi đầu heo kia khi dễ Mặc tỷ tỷ thì ngơi không dám lên tiếng, là ta và Diêm Xuyên hỗ trợ chặn giù!

Mặc dù Miêu Miêu nhỏ nhưng chửi người rất độc, từng câu đâm trúng điểm yếu của Dương Chí Cửu.

Dương Chí Cửu tức giận nói:

– Tức chết ta, tức chết ta, con mèo khốn kiếp, ta sẽ cho ngươi biết ta! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Miêu Miêu ôm cực phẩm linh thạch, khinh thường nói:

– Có bản lĩnh thì đi tìm đầu heo mới rồi gây chuyện!

Dương Chí Cửu nói:

– Hừ! Tử Ôn? Ta sẽ tìm hắn, nhưng ngươi cũng đừng mơ yên ổn!

Miêu Miêu tiếp tục mắng:

– Tiểu bạch kiểm, bắt nạt kẻ yếu!

Dương Chí Cửu mặt lại đay, quay đầu, đạp bước bay đi.

Mọi người ngạc nhiên nhìn Dương Chí Cửu rời đi.

Bạch Long mờ mịt hỏi:

– Hắn đi làm cái gì?

Miêu Miêu đắc ý nói:

– Tìm Tử Ôn gây chuyện chứ gì, meo!

Dương Chí Cửu rời đi khiến Mặc Vũ Hề càng thích Miêu Miêu hơn, lật tay lại lấy ra mười cực phẩm linh thạch màu sắc khác nhau.

– Meo!

Miêu Miêu vui vẻ dùng tiểu chiên mạo không ngừng cất đi cực phẩm linh thạch.

Miêu Miêu ca ngợi liên tục:

– Mặc tỷ tỷ so với đại… So với Diêm Xuyên rộng rãi rất nhiều!

Diêm Xuyên ở một bên nói:

– Được rồi, Miêu Miêu, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, có mấy viên cực phẩm linh thạch là đủ rồi.

Miêu Miêu khinh thường nói:

– Có xin ngươi đâu mà nói nhiều!

Răng rắc!

Miêu Miêu cắn cực phẩm linh thạch, chưởng mônar thấy lỗ chân lông đều mở ra hô hấp, cực kỳ thoải mái.

Diêm Xuyên hỏi đám người:

– Kỳ nghệ của Văn Nhược Tiên Sinh thế nào? Có kỳ phổ không?

Chu Tước lập tức mở miệng nói:

– Có, có, để ta bày cho Diêm công tử.

Mặc Vũ Hề trầm ngâm nói:

– Đồn rằng Văn Nhược Tiên Sinh ở Cự Lộc thư viện giỏi nhất là 'họa', tiếc là đến nay chưa từng thấy qua.

Diêm Xuyên bất ngờ:

– Họa?

Mặc Vũ Hề giải thích rằng:

– Cầm kỳ thư họa là những môn “Tu độc thư' giả phải biết, Cự Lộc thư viện đều là cao thủ, như ở họa chi đạo nghe nói Văn Nhược Tiên Sinh đã đăng phong tọa cực.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.