Đông Dương giật mình kêu lên:
– Thật sự là Tinh cảnh? Thật sự?
Hoàng lạnh lùng nhìn Đông Dương, nói:
– Ngươi đã không có cơ hội!
Đông Dương khó hiểu hỏi:
– Cơ hội? Có ý gì?
Rất nhanh Đông Dương phản ứng lại, nói:
– Không có cơ hội, hừ, ta có cơ hội giết ngươi, bây giờ kiếp vân giáng xuống còn muốn đấu với ta?
Hoàng thản nhiên nói:
– Tinh cảnh thập trọng, ta có thể uẩn khí.
– Khí?
Hoàng lạnh lùng nhìn kiếp vân to lớn trên trời.
Ầm ầm!
Lôi điện lấp lánh, từng đợt thiên uy đánh xuống.
Sông lớn bị đao khí đông kết dưới chân Hoàng có một phần rã đông, nước sống dấy lên lao ra một sóng to hình đao.
Ầm ầm ầm!
Từng đao lãng xông lên trời, ngày càng cao, nhưng khiêu khích kiếp vân.
Ầm!
Rốt cuộc thiên kiếp bắt đầu, nhìn đợt thiên lôi to lớn từ trên trời giáng xuống. Hoàng ánh mắt lạnh lùng, trường đao trong tay đột nhiên vung hướng trời.
Ầm!
Dọc theo đường nét trường đao, một đao khí vàng bắn lên trời, đao khí ngày càng to ra. Đao khí to lớn ngưng tụ từ đao ý của Hoàng như là một lạch trời xông lên trời. Nó đi qua đâu là chín thiên lôi trên trời như tan vỡ.
Đao khí càng lúc càng lớn, chớp mắt to cỡ vạn trượng.
– Không thể nào!
Đông Dương kinh hãi nhìn tình hình.
Ầm!
Đao khí đi qua, kiếp vân trên trời bị chém thành hai.
Dương Chí Cửu cũng kinh sợ hét:
– Không thể nào!
Thanh Long khó tin nhìn.
Kiếp vân? Đây chính là kiếp vân! Cô gái này dù có biến thái cũng không đến mức này đi?
Một đao chặt đứt kiếp vân?
Ầm ầm!
Kiếp vân bị chém đứt chậm rãi tán đi, vạn dặm không mây. Thiên kiếp nhị trọng thiên kết thúc.
Một đao chém thiên kiếp.
Trừ Diêm Xuyên và Miêu Miêu ra, mọi người mờ mịt, trong lòng thầm mắng biến thái.
Thanh Long rối rắm nói:
– Khí cảnh nhất trọng?
Ầm ầm!
Trên sông lớn bỗng lao ra một cơn sóng to, chớp mắt độ cao đã tương đương với Đông Dương.
Đông Dương sắc mặt khó coi nắm trường kiếm, tuy mới chỉ đến Khí cảnh nhưng không biết tại sao lòng lão có cảm giác mau trốn đi, sợ hãi, kinh khủng.
Hoàng lạnh lùng nhìn Đông Dương, nói:
– Đến lượt ngươi!
Khi nói chuyện nàng cất thanh đồng trươngf đao trở lại sau lưng, nhưng trước mặt Hoàng xuất hiện một đao khí to lớn.
Ầm!
Dùng đao khí ngưng tụ từ ý chí chém hướng Đông Dương.
Đông Dương giơ kiếm chém:
– Khốn… Khốn kiếp!
Hành động của Hoàng cực kỳ sỉ nhục Đông Dương.
Đông Dương chém kiếm tới:
– Chết đi!
Đao khí của Hoàng như chí tôn hàng lâm, tiến lên nghênh đón.
Keng keng!
Cương kiếm to lớn bị chém gãy, đao khí tiếp tục tiến lên.
– Không!
Đông Dương kkinh kêu, đao khí xuyên qua thân thể.
Bùm!
Giữa không trung xác Đông Dương bị đao khí chém chết rớt xuống đất.
Thanh Long cực kỳ kinh ngạc nói:
– Thần cảnh? Đây chính là Thần cảnh Hoàng mới là Khí cảnh, cái này không hợp lý!
Dương Chí Cửu giật mình kêu lên:
– Thanh Long, cứu ta với!
Hoàng không để ý đến Dương Chí Cửu mà nhìn Diêm Xuyên, nói: Text được lấy tại Truyện FULL
– Không cần chờ một tháng ta đã có năng lực bảo vệ mình, sau này còn gặp lại.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
– Ừm!
Hoàng nhấc chân đạp đao lãng, chớp mắt bắn ra xa, biến mất.
…
Nhìn Hoàng rời đi Dương Chí Cửu mới bình tĩnh lại.
Dương Chí Cửu lòng run sợ lắp bắp nói:
– Yêu nghiệt, yêu nghiệt!
Miêu Miêu vẫy đuôi, tức giận nói:
– Meo! bảo hộ nàng nhiều ngày như vậy mà không cười một tiếng, thật lạnh lùng.
Diêm Xuyên biểu tình nghiêm túc nói:
– Được rồi, chuyện của ta đã xong, bây giờ đi di tích Bất Tử thánh địa đi!
Thanh Long gật đầu, nói:
– Ừm!
Dương Chí Cửu la hét:
– Mang theo ta, Thanh Long mang ta cùng đi đi, ta không muốn ở đây!
Thanh Long nhìn Diêm Xuyên, hắn gật đầu.
Thanh Long vung tay áo mang theo hai người một con mèo bay nhanh hướng tây nam.
Nửa tháng sau.
Ba người đã đến bên ngoài di tích thánh địa.
Thanh Long vừa bay vừa giải thích rằng:
– Thánh nữ có dặn phía trước chính là Bất Tử thành!
Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi:
– Bất Tử thành?
Thanh Long nói:
– Sau khi Bất Tử thánh địa bị tiêu diệt thì Đại Chiêu thánh địa ta ở gần đó mở ra một thành trì đặt tên là Bất Tử thành. Mặc dù cách Đại Chiêu thánh địa cực kỳ xa nhưng không tông môn mù mắt nào quấy rầy, bởi vậy chỉ cần người Đại Chiêu thánh địa đến thì sẽ tụ tập tại Bất Tử thành, chắc thánh nữ cũng ở đó.
Diêm Xuyên hỏi:
– Nói vậy là cường giả Đại Chiêu thánh địa hiện đang họi tụ ở Bất Tử thành?
Thanh Long giải thích rằng:
– Chắc là vậy. Ngày xưa Bất Tử thánh địa vô cùng quang huy nhưng bây giờ hoàn cảnh cực kỳ ác liệt, âm khí nồng đậm, bởi vậy đa số tu giả không muốn ở bên ngoài, tu giả gần đó đều ở trong thành.
– Ừm!
– Bên kia kìa, tới rồi.
Thị lực của Thanh Long rất tốt, nhìn được xa.
Không lâu sau một thành trì to lớn xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Vèo!
Chớp mắt cả đám đến dưới Bất Tử thành.
Một thủ vệ cửa thành la lên:
– Ra, vào kiểm tra!
Dương Chí Cửu liền quát:
– Mù mắt chó nhà ngươi, dám tra cả ta?
Thủ vệ nhận ra Dương Chí Cửu ngay, vội xin lỗi:
– A, Dương công tử, tiểu nhân nhìn lầm, nhìn lầm!
Dương Chí Cửu quát:
– Ừm, Mặc Vũ Hề ngụ ở đâu?
Thủ vệ nịnh nọt nói:
– Mặc Vũ Hề thánh nữ? ở Bắc Mặc điện. Phải rồi, Dương công tử, ca ca của người ở trong phủ thành chủ, có cần…?
Dương Chí Cửu nhíu mày nói:
– Là ai?
Thủ vệ kia nịnh nọt nói:
– Là Cổ Nguyệt thánh tử, có cần ta thông báo không?
Dương Chí Cửu lạnh lùng nói:
– Hừ! Ai nói ta muốn gặp hắn? Đừng cản đường!
Đám thủ vệ tất nhiên không dám ngăn cản.
– Vâng, vâng!
Đoàn người Diêm Xuyên thuận lợi tiến vào thành.
Bất Tử thành đại khái kích cỡ giống nh Vô Ưu thành nhưng số người nhiều hơn chút.
Bất Tử thành, Bắc Mặc điện.
Mặc Vũ Hề mặc nho bào đen, tay cầm cây quạt đi tới đi lui trong đại điện, mày nhíu chặt như đang nghĩ cái gì.
Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Long đứng trong đại điện.
Chu Tước sắc mặt khó coi nói:
– Thánh nữ, ta cũng thua, tiếp theo nên làm sao?
Huyền Vũ sắc mặt khó xem nói:
– Đúng vậy. Kỳ đạo của Văn Nhược Tiên Sinh quá mạnh, dù ta và Chu Tước lần lượt đặt cờ nhưng chủ yếu vẫn là kỳ lực của thánh nữ. Hai cục đều thua thì làm sao đây?
Mặc Vũ Hề bóp cây quạt, lắc đầu, nói:
– Văn Nhược Tiên Sinh? Kỳ nghệ của ta là học từ hắn, thua trong tay hắn không mất mặt, chủ yếu là Cổ Nguyệt, hừ!
Chu Tước lo lắng nói:
– Nhưng còn có một ván, buổi sáng Cổ Nguyệt thánh tử phái người đến giục.
Mặc Vũ Hề ngẫm nghĩ, ngoái đầu nhìn Bạch Long.
Mặc Vũ Hề kêu lên:
– Bạch Hổ, không, Bạch Long.
Mặt Bạch Long rối rắm, xem ra tên của gã đã định xong, hoàn toàn bị thay đổi.
Bạch Long khẽ thở dài nói:
– Thánh nữ!
Mặc Vũ Hề trầm giọng nói:
– Diêm công tử có nói gì không? Phải chờ đến chừng nào?
Bạch Long lắc đầu, nói:
– Không, chỉ nói là mấy ngày,, ta cũng không biết cụ thể!
Chu Tước nghi hoặc hỏi:
– Thánh nữ, Diêm công tử đến có tác dụng sao?
Mặc Vũ Hề trầm giọng nói:
– Ta có cảm giác hắn làm được.
– A? Tại sao? Lần trước đâu thấy hắn chơi cờ?
– Ta nghe Văn Nhược Tiên Sinh từng nói rất muốn đánh cờ với Diêm Xuyên một lần, hắn khiến Văn Nhược Tiên Sinh để ý như vậy thì chắc là….
Mặc Vũ Hề lắc đầu, hình như nhớ đến cái gì, bất giác bật cười.