Một Thần cảnh khác lo lắng nói:
– Tại sao họ làm như vậy?
Mục Dã vương khẽ thở dài nói:
– Ta cũng không biết, nhưng ta phải phối hợp tấn công Đại Hà tông. Ta thấy Vô Ưu điện sát khí nặng nề, đoán là có nguy hiểm nên trước tiên báo cho Thượng huynh, hy vọng ngươi đừng trách.
Thượng Vô Kỵ chân thành nói:
– Sẽ không, nhờ ơn ngươi, Thượng Vô Kỵ ta khắc ghi trong tim!
Thượng Vô Kỵ nhanh chóng tự điều chỉnh suy nghĩ:
– Ta hiểu rồi, Trịnh Hồng phát hiện con ta không chết, có lẽ đoán được ngọn nguồn. Ba U tông đã thành thù, hắn muốn dồn chúng ta vào đường chết, xong xuôi khiến Ngự Yêu tông phối hợp hủy diệt Đại Hà tông, rất giống với kế hoạch lúc trước, chỉ hơi thay đổi một chút.
Ba Thần cảnh hốt hoảng hỏi:
– A? Cham, vậy bây giờ chúng ta làm sao?
Thượng Vô Kỵ nhìn Mục Dã vương, nói:
– Mục Dã vương, đa tạ nhắc nhở, làm phiền thu lại trận pháp đi.
Mục Dã vương nói:
– Ta đi ra ngoài trước, rút trận này hơi rắc rối, đại khái phải chờ một lát.
Thượng Vô Kỵ lần thứ hai trịnh trọng nói:
– Ừm! Đa tạ!
Mục Dã vương cất bước rời đi.
Trong trạn chỉ còn lại bốn sư huynh đệ.
– Chưởng môn?
Mặt Thượng Vô Kỵ lóe tia độc ác.
Cỡ nửa chén trà.
Mục Dã vương bấm pháp quyết:
– Đại trạn mây mù rút cho ta!
Đại trận mây mù giam giữ bốn Thần cảnh bỗng nổi gió to thổi bốn phương tám hướng.
Ầm!
Đại trận chớp mắt rút đi.
– Ha ha ha ha! Thượng huynh, lâu không gặp!
Bảy Thần cảnh cười đi hướng đại trận tán mây mù.
– Chết cho ta!
– Giết!
Ầm!
– Để mạng lại!
Trong hoàn cảnh mông lung mây mù tán đi, bỗng có bốn kiếm quang to lớn đâm tới.
Thần cảnh dốc sức một kích, một kích trút xuống lòng quyết chết của đám Thượng Vô Kỵ chém hướng bảy người không chút đề phòng.
– A!
Ầm!
Phập!
– Như thế nào?
Mọi người kinh kêu.
Huyết quang tận trời, kiếm khí cuồng bạo bùng phát ra uy lực vô hạn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
– Khốn kiếp!
– Đồ khốn!
Ầm!
Đám người thành chủ Trịnh Hồng ra tay, gió to mạnh mẽ ngăn cách mọi người, nhưng trên quảng trường có máu thịt bầy nhầy, nội tạng tứ tung.
Tông chủ Hạ U tông che lỗ máu ở ngực, bị trọng thương, kinh hãi nhìn bốn người Thượng Vô Kỵ bị đẩy lùi.
Tông chủ Hạ U tông mắt đỏ rực:
– Thượng Vô Kỵ? Ngươi!
Suýt chút nữa là tông chủ Hạ U tông tiêu đời.
Một người ở sau lưng Thượng Vô Kỵ kêu lên:
– Hạ U tông chết một, Thượng U tông chết hai, cộng với tông chủ Hạ U tông trọng thương. Ba chết một bị thương, ha ha, chưởng môn, lần này huề nhau!
Thượng Vô Kỵ điên cuồng nói:
– Đúng vậy.
Thành chủ Trịnh Hồng mắt đỏ ngầu quát:
– Thượng Vô Kỵ, ngươi điên sao? Đồ điên, ngươi giết chết hai sư đệ của ta?
Thượng Vô Kỵ quay đầu định bỏ đi:
– Đi!
– Ai cho đi?
Thành chủ Trịnh Hồng đạp bước gầm rống xông lên.
Tông chủ Hạ U tông che ngực hét to:
– Ai cũng đừng mơ đi!
Ầm!
Người hai phe giương cung bạt kiếm.
– Giết!
Thượng Vô Kỵ lại phát khẩu lệnh, giết hướng mọi người.
Phút chốc kiếm quang nổi lên bốn phía, cuồng phong gào thét. Bốn chọi bốn, đều ôm thù hận ngập trời đấu nhau.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
………
……
…
Tám Thần cảnh đánh nhau, Vô Ưu thành nổi lên tiếng nổ.
Tám Thần cảnh chiến đấu, chớp mắt rải rác bón phía.
Tiếng nổ điếc tai khiến các tu giả trong Vô Ưu thành tỉnh khỏi giấc mộng, mờ mịt nhìn trời.
Thành chủ Trịnh Hồng ra tay đối chiến với Thượng Vô Kỵ:
– Thượng Vô Kỵ, đồ điên!
Thượng Vô Kỵ vung trườmg kiếm, nói:
– Đồ ngụy quân tử Trịnh Hồng, ngươi sớm nên có giác ngộ sẽ tới một ngày ngày!
Thành chủ Trịnh Hồng gào thét:
– Giác ngộ cái đầu ngươi, đồ điên, điên rồi!
Hai phe chiến đấu, ai cũng không có chú ý, tối nay Túy Tiên lâu lạnh hơn bình thường một chút, trên trời có nhiều sương khói hơn.
Diêm Vương điện.
Diêm Xuyên đứng trên đào cao nhìn phía xa tỏa ánh sáng của cuộc chiến, vừa uống rượu vừa lộ nụ cười vừa lòng.
Phùng Thái Nhiên, Mục Dã vương cùng nhau đi đến.
Mục Dã vương kích động nói:
– Diêm điện chủ thật là siêu quá, giống như ngươi đoán, đã đánh nhau, điên rồi, ba U tông lần này điên thật!
Diêm Xuyên cười hỏi:
– Ai chiếm ưu thế?
Mục Dã vương chắc chắn nói:
– Ngang ngửa nhau. Tông chủ Hạ U tông bị thương, nhưng Trịnh Hồng lợi hại hơn chút, nên sàn sàn như nhau. Nhưng vậy càng tốt, càng kéo dài lâu thì càng có lợi cho chúng ta.
Phùng Thái Nhiên cười nói:
– Trận pháp của Đại Hà tông ta đã hoàn toàn khởi động. Vô Ưu thành hoàn toàn phong kín, không ai ra được, cũng đừng ai mơ đi ra ngoài!
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
– Tốt, bây giờ ngồi chờ trai cò đá nhau.
…
Ầm!
Thành chủ Trịnh Hồng một chưởng đánh đuổi Thượng Vô Kỵ mắt đỏ rực.
Thành chủ Trịnh Hồng gầm lên:
– Làm sao vậy? Tại sao như vậy? Người Thượng U tông các ngươi điên rồi, điên hết rồi!
Thượng Vô Kỵ mắt đỏ rực, oán hận, kinh giận, uất ức tích lũy mấy tháng, gom cùng một chỗ, cực kỳ hỗn loạn.
Trong mắt Thượng Vô Kỵ chỉ có thành chủ Trịnh Hồng phải chết, gã chết thì mọi khúc mắc giải tỏa, tất cả dễ giải quyết.
Thượng Vô Kỵ gầm lên:
– Giết!
Bất đắc dĩ Thượng Vô Kỵ không thể trong một lúc đánh bại thành chủ Trịnh Hồng được.
Trong mắt thành chủ Trịnh Hồng tràn ngập tức giận:
– Ngươi là chó điên!
Chiến đấu liên tục, tiếng nổ ầm ĩ khiến tu toàn Vô Ưu thành ngửa đầu nhìn trời, xem đám người chiến đấu trên trời.
– A, đó là thành chủ? Kia là Thượng Vô Kỵ?
– Sao có thể? Ta bị hoa mắt sao?
– Không phải ba U tông thân như một nhà sao? Tại sao biến thành như vậy?
– Điên rồi, đều là Thần cảnh, Thần cảnh ba U tông? Bọn họ điên hết rồi sao?
…………
……
…
Dân chúng trong thành mờ mịt nhìn trời.
Nhưng không ai tiến lên hỗ trợ.
Ngược lại có Khí cảnh, Tinh cảnh của ba tông phát hiện.
– Người Thượng U tông? Đánh cho ta!
– Trung U tông? Hừ, thành chủ chó chết, chắc chắn tông chủ sẽ xử lý hắn!
…………
……
…
Bốn đoàn chiến đấu càng lúc càng khuếch lớn, chớp mắt có nhiều đệ tử Tinh cảnh, Khí cảnh của ba U tông gia nhập.
Toàn Vô Ưu thành đầy rẫy tiếng chiến đấu.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Bốn phương tám hướng đều là chiến đấu, nổi lên tiếng nổ, các loại pháp bảo va nhau lóe tia sáng chói mắt.
Diêm Vương điện.
Tử Tử nhìn xung quanh chiến đấu như pháo hoa nở tung, cảm thấy thật đẹp.
Bốn phía nở tung, bạo tạc, toàn Vô Ưu thành oanh liệt nổ.
Phùng Thái Nhiên cười khổ nói:
– Ta rốt cuộc biết tại sao ngươi không sợ Tử Tử nguyền rủa.
– A?
Mọi người nhìn hướng Phùng Thái Nhiên.
Phùng Thái Nhiên cười khổ nói:
– Ngươi đi qua đâu càng điên cuồng hơn Tử Tử. Cả thành nổ tung, đây là điều trước kia chúng ta không dám tưởng tượng nhưng giờ thì thật sự xuất hiện ngay trước mắt. Đi tới đâu ngươi cũng gây chuyện được!
Tử Tử nở nụ cười, Phùng Thái Nhiên đang khen Diêm Xuyên, lại giống như là khen nàng.
Diêm Xuyên lắc đầu gật đầu, nói:
– Mọi chuyện chưa xong, phải cẩn thận, để phòng vạn nhất?
Mục Dã vương tự tin nói:
– Phòng vạn nhất? Hiện tại có cái gì lo lắng? Bây giờ ba U tông tự tàn sát nhau, đều bị thương, dù họ có tỉnh ngộ lại cũng muộn rồi. Mười một Thần cảnh chúng ta tinh thần tràn đây, hoàn toàn có thể một hơi tiêu diệt họ!
Diêm Xuyên không nói gì thêm, chưa đến phút cuối thì hắn sẽ không bao giờ thả lỏng cảnh giác.