Tiên Quốc Đại Đế

Chương 167: Kế thành (1)


​​

Diêm Xuyên cười hỏi:

– Không có kế này, ngươi cho rằng chúng ta có thể cứng đối cứng cùng Phong Yêu sơn mạch sao?

Mục Dã vương gật đầu, nói:

– Mặc dù số người cách biệt không lớn nhưng không có kế này thì khi đó rất có thể sẽ tổn thất nặng nề.

Diêm Xuyên cười nói:

– Vậy là được rồi, chúng ta ngồi ngư ông đắc lợi không tốt sao? Chỉ có kẻ lỗ mãng mới đi liều chết.

Mục Dã vương gật đầu, nói:

– Ừm! Yên tâm, ta sẽ làm theo lời ngươi nói.

Phùng Thái Nhiên cũng lên tiếng:

– Trận pháp trong thành tùy thời khởi động.

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

– Lại chờ đi, đợi bọn họ đánh nhau rồi mới mở ra trận pháp.

Diêm Xuyên kêu một tiếng:

– Lưu Cẩn!

– Có lão nô!

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

– Có thể thông báo cho đệ nhất quân đoàn khiến Hoắc Quang bao vây tiễu trữ chỗ trú của ba đại tông môn, đừng nương tay, giết cho ta!

– Tuân lệnh!

Diêm Xuyên nhìn hướng Phùng Thái Nhiên, nói:

– Phùng Thiên Vũ, Cao Bất Phàm, Mạc Vô Hối, Đoạn Tam Thuật đi hỗ trợ Hoắc Quang, đối phó ba Thần cảnh mới vào Vô Ưu thành, chủ yếu vây khốn là chính.

Phùng Thái Nhiên gật đầu, chắc chắn nói:

– Yên tâm, ta sẽ dặn dò.

Diêm Xuyên nhìn trời, mỉm cười nói:

– Nếu ta không đoán sai thì trận đánh cuối cùng đại khái vào tối nay khi trăng lên.

Vô Ưu thành.

Đêm nay có lẽ vì thời tiết nên Vô Ưu thành lạnh rất nhiều, sương khói nhiều hơn bình thường một chút, rất ít nhưng nếu không chú ý thì sẽ không nhận ra.

Trước Diêm Vương điện, Diêm Xuyên nâng chén ngắm trăng. Diêm Xuyên ngồi ở ghế đá trên quảng trường trước điện, nhìn xuống cả thành phủ áo choàng ánh trăng.

Lưu Cẩn cung kính đứng sau lưng Diêm Xuyên, im lặng không nói một lời.

Miêu Miêu nằm cách không xa, nghi hoặc nhìn Diêm Xuyên, lại nhìn vầng trăng, hình như đoán ra điều gì.

Tử Tử rót ly rượu cho Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên nhẹ giọng nói:

– Tối nay nàng không cần cùng ta.

Tử Tử lắc đầu, nói:

– Không được, tối nay ra việc lớn như vậy, ta phải ở bên cạnh ngươi.

– A?

Tử Tử lo lắng nói:

– Ngươi hai lần chải đầu cho ta, dù trời phạt bị Miêu Miêu quát đi nhưng ta vẫn rất lo, có lẽ sẽ có tai nạn gì giáng xuống người ngươi.

Diêm Xuyên cười nói:

– Ta nói rồi, không có việc gì, ta hồng phúc tề thiên!

Tử Tử cắn môi nói:

– Vậy hãy để ta bên ngươi đến trời sáng.

Diêm Xuyên cười gật đầu, nói:

– Được rồi.

Thượng U điện.

Thượng Vô Kỵ nhìn ba người đàn ông trước mặt mình.

Thượng Vô Kỵ lạnh lùng nói:

– Ba vị sư đệ, Thượng Đại Sơn tuyệt đối không thể chết vô ích. Tiểu nhân Trịnh Hồng đó vì tiêu diệt Thượng U tông ta mà không từ thủ đoạn, ám sát Thượng Đại Sơn. Thù này không báo, không báo, không đội trời chung, người này không chết, Thượng U tông ta vĩnh viễn không yên bình!

Ba người trầm giọng nói:

– Chưởng môn, ngươi nói đi, làm thế nào?

Thượng Vô Kỵ lạnh lùng nói:

– Hừ! Hắn giết Thượng Đại Sơn thì chúng ta giết Trịnh Hồng lại. Hắn giá họa cho Đại Hà tông, cho rằng chúng ta không hay biết, chắc chắn sẽ không dề phòng chúng ta. Hắn là đỉnh Thần cảnh thì sao? Bốn chúng ta cùng ra tay, khiến hắn nháy mắt chết bất đắc kỳ tử!

Ba người hơi ngạc nhiên hỏi:

– Ám sát Trịnh Hồng?

Thượng Vô Kỵ lạnh lùng nói:

– Đúng vậy. Trịnh Hồng phải chết, ngụy quân tử này chết thì mối thù của Thượng Đại Sơn cũng trả, nguy cơ của Thượng U tông ta tiêu trừ. Như thế nào? Các ngươi không dám sao?

Ba người nghiêm túc nói:

– Chưởng môn giết ai thì chúng ta giết kẻ đó!

Thượng Vô Kỵ lạnh lùng nói:

– Được, bây giờ cùng ta đi Vô Ưu điện, ám sát Trịnh Hồng!

– Tuân lệnh!

Vô Ưu điện.

Thành chủ Trịnh Hồng, tông chủ Hạ U tông và năm khuôn mặt mới đang cùng nhau đối diện Mục Dã vương.

Thành chủ Trịnh Hồng khẽ thở dài nói:

– Chuyện Thượng Đại Sơn chắc ngươi cũng có nghe nói?

Mục Dã vương trầm giọng nói:

– Đúng vậy. Không ngờ Đại Hà tông làm chuyện đê tiện như vậy, nhưng Phong Yêu sơn mạch các ngươi quan hệ cũng thân quá.

Thành chủ Trịnh Hồng mỉm cười nói:

– A?

Mục Dã vương cười nói:

– Bên này hai tông các ngươi rút ra năm Thần cảnh vào Vô Ưu thành không phải là vì hỗ trợ Thượng Vô Kỵ sao? Các vị thật là vất vả.

Người trong điện nhìn nhau, gật đầu mỉm cười.

Thành chủ Trịnh Hồng trầm giọng nói:

– Đúng vậy. Thượng U tông và Đại Hà tông có mối thù, chúng ta không thể đứng ngoài nhìn. Tương tự, là tông cuối trong Vô Ưu thành, Ngự Yêu tông của ngươi cũng không thể đứng xem!

Mục Dã vương biến sắc mặt nói:

– Ngự Yêu tông của ta?

– Đúng vậy.

…………

……

Trong điện, hai tông chủ uy hiếp, dụ dỗ Mục Dã vương.

Mục Dã vương khẽ thở dài nói:

– Được rồi, ta sẽ hết sức.

Ầm ầm!

Bên ngoài Vô Ưu điện bỗng vang tiếng nổ chấn trời.

Mục Dã vương biến sắc mặt nói:

– Đây là trận pháp của Ngự Yêu tông ta? Có người xông vào!

Mọi người nét mặt sa sầm, cùng nhau lao ra khỏi đại điện.

Vèo vèo vèo!

Không xa, cuồng phong gào thét, vô số mây mù xoay quanh chính giữa, mây mù càng tụ càng nhiều.

Thành chủ Trịnh Hồng mặt nở cười nói:

– Là đám Thượng Vô Kỵ!

Thượng Vô Kỵ bị đại trận mây mù vây khốn nhìn thấy đám người đứng trước Vô Ưu điện.

Ầm ầm!

Mây mù bỗng tăng dày gấp mấy lần, chớp mắt ngăn cách tầm mắt của mọi người.

Tông chủ Hạ U tông cười nói:

– Ha ha ha ha! Thượng Vô Kỵ rốt cuộc tìm chúng ta nói chuyện.

Thành chủ Trịnh Hồng cũng cười nói:

– Đúng vậy. Nếu hắn đã chịu nói thì mọi việc dễ tính.

Tông chủ Hạ U tông đắc ý nói:

đúng rồi, bây giờ bốn tông chúng ta liên hợp lại, dù là lúc Đại Hà tông ở đỉnh cao cũng bị hủy diệt ngay!

Thành chủ Trịnh Hồng cười nói:

– Mục Dã vương, ngươi rút lại trận pháp đi, để bọn họ ra.

Mục Dã vương gật đầu, nói:

– Ừm!

Mục Dã vương nhấc chân đi vào khu vực khói trắng.

Thành chủ Trịnh Hồng, tông chủ Hạ U tông, tổng cộng bảy Thần cảnh chậm rãi vây quanh.

Trong trạn mây mù.

Một Thần cảnh biểu tình cực kỳ khó xem:

– Có chuyện gì? Chưởng môn, tại sao nhiều người như vậy? Không phải chỉ có một mình Trịnh Hồng sao?

Lại một Thần cảnh sốt ruột nói:

– Làm sao đây? Làm sao ám sát Trịnh Hồng? Bảy Thần cảnh? Không, cộng với Mục Dã vương là tám người, là gấp hai lần chúng ta!

– Bình tĩnh, bình tĩnh!

Thượng Vô Kỵ mắt đỏ rực, bản thân không thể bình tĩnh lại kêu hai người kia yên lặng.

Vèo!

Mục Dã vương đạp bước đi vào.

Keng keng!

Keng keng!

Mọi người rút kiếm định ra tay.

Thượng Vô Kỵ quát:

– Chờ đã! Bạn đang xem tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Thượng Vô Kỵ quát kêu mọi người ngưng lại, nhìn hướng Mục Dã vương.

Thượng Vô Kỵ lạnh giọng hỏi:

– Mục Dã vương? Ngươi cũng ở đây? Trận pháp này là của Ngự Yêu tông ngươi sao?

Mục Dã vương sắc mặt khó xem nói:

– Thượng huynh, ài, mới rồi cũng nhờ ta dùng trận pháp ngăn cản các ngươi, nếu không thì bây giờ các ngươi đã….

Thượng Vô Kỵ biến sắc mặt nói:

– Cái gì?

– Mới rồi các ngươi cũng nhìn thấy, thật ra Trịnh Hồng đã đoán được tối nay các ngươi định ám sát hắn, cho nên kêu Thần cảnh của Trung U tông, Hạ U tông đến, ở Vô Ưu điện bày đại trạn phục sát, chỉ cần các ngươi đi vào thì….

Mục Dã vương không nói tiếp nhưng tới đây đủ nói lên tất cả.

Thượng Vô Kỵ căm hạn nói:

– Tiểu nhân âm hiểm, Trịnh Hồng, đồ tiểu nhân hiểm độc, hắn muốn một lưới bắt hết Thượng U tông ta!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.