Tuyệt Thế Võ Hồn

Chương 277 :


Hắn cầu khẩn nhìn thoáng qua phụ thân, dương không dễ khe khẽ thở dài, đứng dậy, hướng về phía tông chủ quan Nam Thiên chắp tay một cái nói: “Tông chủ, lần này, là Dương Siêu quá xúc động, nhưng là, hắn cũng là nhìn cây cảnh thiên thảm trạng mới có thể như thế, mong rằng tông chủ pháp ngoại khai ân.”

Dương Siêu cử động để quan Nam Thiên có chút nổi nóng, nhưng là dương không dễ mặt mũi hắn không thể không cấp, nhàn nhạt nói ra: “Dương thái thượng đã nói như vậy, vậy cái này sự kiện, liền đến này là ngừng, ai cũng không cho phép nhắc lại.”

Dứt lời, vung tay áo một cái, quay người rời đi.

Dương không dễ hung hăng trừng Dương Siêu một chút, quát: “Nghiệt súc, còn không cút nhanh lên trở về.”

Dương Siêu ôm lấy hôn mê bất tỉnh Dương Cảnh Thiên, mặt mũi tràn đầy oán độc nhìn Trần Phong một chút, nhanh chóng rời đi.

Mà lúc này, mọi người dưới đài mới kịp phản ứng, vừa rồi Trần Phong đột nhiên từ trong lửa giết ra, một đao chặt đứt Dương Cảnh Thiên cánh tay, sau đó Triệu Đoạn Lưu ngăn lại hắn, sau đó Dương Siêu đánh lén, một loạt chuyện này chỉ ở trong điện quang hỏa thạch phát sinh, nhanh đến bọn hắn thậm chí không kịp phản ứng.

Sau đó tại ngắn ngủi yên tĩnh về sau, trong đám người chợt bộc phát ra một trận nhiệt liệt reo hò.

Xem kinh thành Bạch Mặc bọn người, nhao nhao hưng phấn hô to, Hàn Ngọc Nhi trong mắt, nước mắt liên liên, nhưng là vừa khóc vừa cười , kích động tới cực điểm.

Thậm chí liền ngay cả Thẩm Nhạn Băng, đều mím thật chặt bờ môi, đến để cho mình xem ra, chẳng phải kích động hưng phấn.

Triệu Đoạn Lưu mặt hướng đám người, cao giọng hô: “Người mới bảng thứ nhất, Trần Phong!”

Hứa lão cùng bên cạnh lão giả hai người đối mặt cười một tiếng, song song rời đi.

Phía dưới đông đảo đệ tử thần sắc khác nhau, có hưng phấn kích động, có đố kị như cuồng, mà có thì là mặt mũi tràn đầy phẫn hận cùng oán độc.

Trần Phong đứng trên Sinh Tử Đài, hít một hơi thật sâu, nghe phía dưới dần dần nhiệt liệt lên tiếng hoan hô, trong lòng của hắn lẩm bẩm nói: “Sư phụ, ngươi thấy sao? Ta làm được, người mới bảng thứ nhất ta cầm tới. Nhưng đây chỉ là, bước đầu tiên, một Tiểu Bộ mà thôi. Tiếp xuống tổng bảng thứ nhất, ta muốn cầm tới! Mà càng nhiều cao phong, ta cũng đều muốn leo lên! Ngươi trên trời có linh, thấy cảnh này, giờ cũng vui mừng!”

Trần Phong bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn về phía dưới đài một chỗ, Trương Đức đang đứng ở nơi đó, ánh mắt oán độc nhìn xem hắn.

Trần Phong ánh mắt tại trên mặt hắn dừng lại một chút, liền chuyển tới phía sau hắn, phía sau hắn đứng hai người, chính là vừa rồi muốn đi trắng trợn cướp đoạt Hàn Ngọc Nhi hai người kia.

Hai người bọn họ trông thấy Trần Phong, trên mặt lại là không có sợ hãi, ngược lại mặt mũi tràn đầy khiêu khích nhìn xem hắn.

Trần Phong có chút nheo mắt lại, bỗng nhiên hướng bên cạnh Triệu Đoạn Lưu hỏi: “Tổng giáo tập, nếu như đệ tử nhớ không lầm, leo lên người mới bảng trước mười, tựa hồ liền có thể khiêu chiến tiền bối đệ tử, thật sao?”

Triệu Đoạn Lưu gật gật đầu: “Không sai, chỉ cần là leo lên người mới bảng trước mười, liền có thể khiêu chiến tiền bối đệ tử, cũng có thể khiêu chiến tổng bảng bên trên cao thủ, mà bọn hắn không thể cự tuyệt ứng chiến!”

Đây là Càn Nguyên trong tông trong tông một cái khác quy củ, mục đích ngay tại ở gia tăng các đệ tử cạnh tranh, đồng thời để tất cả vị trí cao hơn đệ tử đều có không an toàn cảm giác, không thể không lúc nào cũng thúc giục mình, tăng cường thực lực. Bởi vì một khi lười biếng lời nói, liền có khả năng sẽ bị người phía sau khiêu chiến, đồng thời trực tiếp đánh giết.

Nghe tới Trần Phong hỏi ra câu nói này, kia hai cái đệ tử lập tức sắc mặt đại biến, hiện ra sợ hãi, liền muốn vụng trộm chạy đi.

Nhưng làm sao tới được đến?

Trần Phong cao giọng cười dài: “Tốt, vậy ta liền khiêu chiến hai người bọn họ.”

Nói, chỉ một ngón tay.

Kia hai cái đệ tử, xoay người chạy.

Trần Phong từ Sinh Tử Đài bên trên lướt xuống, thanh âm lạnh lẽo như băng: “Còn dám chạy? Hôm nay hai người các ngươi liền đem mệnh ở lại đây đi!”

Trương Đức tiến tới một bước, ngăn tại Trần Phong trước mặt, đang muốn ngăn cản, Triệu Đoạn Lưu bỗng nhiên bay lượn mà tới, một chưởng đem hắn đánh bay, quát lạnh nói: “Cút qua một bên đi, dám phá hư tông môn quy củ, muốn chết đúng không?”

Trần Phong đã đuổi kịp kia hai cái đệ tử, dưới chân Phiêu Miễu Bộ một sai, liền đã ngăn tại trước người bọn họ, hắn nhìn xem hai người, ánh mắt lạnh lùng. Tựa như là nhìn người chết đồng dạng, thanh âm lạnh lẽo như băng: “Vừa rồi các ngươi đã dám làm loại chuyện đó, liền muốn làm tốt dùng mệnh đến hoàn lại chuẩn bị.”

“Hiện tại cho các ngươi hai loại lựa chọn, một, bên trên Sinh Tử Đài. Nhị vị, làm trái tông môn quy củ, trực tiếp bị tông môn người chấp pháp đánh giết. Tự chọn một cái đi!”

Hai cái đệ tử liếc nhau, ' trong mắt đều hiện lên một tia âm tàn.

Bên trên Sinh Tử Đài, còn có thể có một chút hi vọng sống, mà nếu như không lên, trực tiếp liền sẽ bị tông môn xử tử.

Trong đó một cái đệ tử lạnh giọng nói ra: “Trần Phong, ngươi cho rằng nhất định ăn chắc chúng ta đúng không? Nói cho ngươi, hai chúng ta đều là Thần Môn cảnh đệ nhất trọng lâu đỉnh phong, hai chúng ta liên thủ ngươi chưa chắc là đối thủ.”

Trần Phong nhàn nhạt nói: “Thử một chút chẳng phải sẽ biết rồi?”

Nói đi đầu lướt lên Sinh Tử Đài, mà hai người kia, cũng đều theo thứ tự đi lên.

Hai người bọn họ đang muốn nói vài lời lời xã giao, Trần Phong đã không kiên nhẫn cùng bọn hắn dài dòng, quát chói tai một tiếng, Phách Lôi kích trực tiếp chém ra, mờ mờ ảo ảo có tiếng sấm, trên tầng mây ầm vang vang lên.

Trần Phong vừa lên đến liền thi triển tuyệt chiêu, mục đích đúng là vì đem hắn hai mau chóng đánh giết.

Đối mặt cái này mang theo lôi điện chi uy cường hãn tuyệt chiêu, hai người này trên mặt đều là lộ ra hãi nhiên vẻ tuyệt vọng.

Trần Phong cùng Dương Cảnh Thiên thời điểm chiến đấu dùng ra một chiêu này, bọn hắn cũng có thể cảm giác được rất mạnh.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Thần Mộ

Chương 277


Đám đàn ông vây ở bên ngoài bọn họ thì đi đi lại lại, đám quý tộc này vẫn không quên lúc Tiểu Long nổi giận, đánh bay tinh linh Áo Địch Lạp. Đây tuyệt đối không phải là điều mà những cao thủ bình thường có thể làm được. Con vật nhỏ bé này nhất định có một lai lịch không tầm thường, bọn họ muốn tìm hiểu tới cùng, nhưng lại bị đám đàn bà con gái ngăn lại ở bên ngoài

Đúng trong lúc này, Thần Nam cảm thấy mọi người xung quanh đang đều nhìn sang bên cạnh, hắn đưa mắt nhìn thì phát hiện ra tinh linh Áo Địch Lạp được người ta dìu vào trong đại sảnh

Tiểu Long vẫn còn chừng mực, mặc dù đánh bay tinh linh, nhưng đã khống chế sức mạnh tới mức tốt nhất, chỉ khiến cho Áo Địch Lạp thổ huyết mà thôi chứ không ảnh hưởng tới tính mạng của anh ta

Ở bên kia, Áo Lợi Liệt công tước và Hồng y giáo chủ Ngải Mã không ngừng nói gì đó với Áo Địch Lạp, dường như đang giúp Thần Nam hóa giải mối thù oán này

Thần Nam nhân cơ hội này thoát khỏi đám con gái, bước về phía Áo Địch Lạp, Tiểu Long thì leo lên vai Thần Nam, chớp chớp mắt không biết nó đang nghĩ gì

Sau khi tới nơi, Thần Nam nói lời xin lỗi tới Áo Địch Lạp. Dưới sự điều đình của Áo Lợi Liệt công tước và Ngải Mã đại giáo chủ, Áo Địch Lạp đã nén lại cơn giận, không thể hiện ra ngoài

Tiểu Long giả thần giả thánh, chắp hai tiểu trảo, cầu khẩn nói: “Ca tụng thần quang minh, thần quang minh sẽ tồn tại mãi cùng với Áo Địch Lạp tiên sinh, thần nói, oán giận có thể che lập mất tâm linh của người ta, nhưng thần quang minh tồn tại mãi mãi, tuệ quang của thần sẽ chiếu sáng mãi mãi trong tim người!”

Áo Địch Lạp bây giờ đã biết rằng con vật bé nhỏ này có trí tuệ cao, nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của nó, anh ta quả thật muốn bóp cho tới khi nó ngừng thở thì thôi

Có lẽ do đi lại nhiều trong giới quý tộc, Áo Địch Lạp đã bị nhiễm nhiều thói xấu của loài người, một tinh linh vốn yêu quý hòa bình đã mất đi trái tim tự nhiên

Tiểu Long cười ngây thơ, Áo Địch Lạp trong lòng lại lửa giận bùng bùng

Lúc này, một người con gái xinh đẹp bước tới, mái tóc rạng rỡ như ánh sáng mặt trời, mắt trong như nước mùa thu, làn da trắng như tuyết, mũi cao, môi đỏ tươi, dáng người mềm mại yêu kiều, có thể nói là nhân gian tuyệt sắc

Thiếu nữ mặc dù không giống với vẻ linh tú thiên địa của Vũ Hinh, nhưng cũng lộ ra khí chất xuất trần, có tư thái tự nhiên thanh tân, dung mạo của nàng ta không hề thua kém Long Vũ, Đông Phương Phượng Hoàng, có thể được gọi là nhân gian tuyệt sắc

Xung quanh lập tức trở nên yên lặng, uy lực của mỹ nữ thật là lớn mạnh, đám đông quý tộc đều nhìn về phía nàng.

Khi nhìn thấy đôi tai dài của người thiếu nữ trong mái tóc dài, Thần Nam lập tức hiểu ra, đây là một tinh linh thiếu nữ. Nghe nói tinh linh đều vô cùng xinh đẹp, hôm nay được thấy, Thần Nam cảm thấy quả là danh bất hư truyền. Bất luận là Áo Địch Lạp hay là tinh linh ở trước mắt, nếu như luận về dung mạo thì ở nhân gian quả thật có ít người có thể so sánh được

“Vị huynh đài này chính là một trong thập đại thanh niên cao thủ của Đông đại lục Thần huynh sao?” Lời nói của nữ tinh linh rất dịu dàng, có cảm giác khiến người ta được ngập chìm trong gió xuân.

Thần Nam mỉm cười đáp lại, trước mắt là một cơ hội, mặc đù đắc tội với tinh linh Áo Địch Lạp, nhưng nếu như để lại cho nữ tinh linh tuyệt sắc trước mắt một ấn tượng tốt, vẫn có thể thay đổi cục diện.

Trong khi nói chuyện được biết, tuyệt sắc nữ tinh linh ở trước mặt tên là Y Ân, là em họ của Áo Địch Lạp, tuy nhiên, Y Ân không mắc bệnh cao ngạo của tinh linh như trong đồn đại, cũng không vì chuyện của Áo Địch Lạp mà thể hiện ra vẻ thù địch với Thần Nam. Từ những lời nói của đám quý tộc bên cạnh có thể thấy rằng người con gái dung mạo xinh đẹp như tiên này rất được mọi người yêu qúy

Bộ lạc cổ tinh linh nằm ở một khu rừng nguyên thủy rậm rạp giữa Mạn La đế quốc và Ai Khắc Tư đế quốc, ở đó ngoài tộc tinh linh ra, nghe nói có rất nhiều những nhân vật hùng mạnh dị tộc đang ẩn cư, là vùng đất thần bí của tây phương

Một năm trước,thánh nữ của bộ lạc cổ tinh linh đi ra ngoài tu luyện, nhưng giống như đá ném vào đại dương, từ đó không hề có tin tức gì, một năm qua bộ lạc này không ngừng phái tinh linh tìm tin tức về tinh linh thánh nữ

Bây giờ đây đã không còn là bí mật nữa, Áo Địch Lạp và Y Ân chính là những người được chọn ra như vậy, vừa tu luyện tại các quốc gia của loài người, vừa đi tìm kiếm tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm

Nhưng nghe nói thánh nữ Khải Sắt Lâm không hề gặp phải điều gì bất trắc. Chỉ là nàng ta ghét cuộc sống xưa kia, bây giờ thay đổi thân phận, sống tại một quốc gia nào đó

Hiện nay, Tây phương có không ít những thanh niên quý tộc của các nước và cả những thanh niên cao thủ trong giới tu luyện, đều đang tìm kiếm người đệ nhất mĩ nữ của tộc tinh linh này, muốn xem xem tuyệt thế giai nhân này rốt cuộc đẹp tới mức độ nào

Nhiệm vụ tìm kiếm tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, đã được dong binh công hội đưa ra giá hàng trăm vạn đồng tiền vàng cùng với nhiệm vụ tìm kiếm thần thú Kỳ lân trong vùng trung bộ của Thiên Nguyên đại lục, được liệt vào 'kế hoạch hành động dong binh' cao nhất.

Tiểu Long hai mắt chớp chớp, nhìn đôi tiểu tinh linh ở trước mặt, đem tới cho người ta cảm giác vô hại.

Tuy nhiên càng như vậy Áo Địch Lạp càng giận dữ, không có ai có thể hiểu rõ hơn hắn ta một quyền nặng hơn đại sơn vừa nãy đáng sợ đến thế nào, khiến cho một tam giai tinh linh chiến sĩ hùng mạnh bị trọng thương. Hắn ta thật sự không thể nào nghĩ ra được con vật nhỏ bé này rốt cuộc có nguồn gốc thế nào, chỉ có thể dùng từ đáng sợ để hình dung

Bữa tiệc nhanh chóng tiến tới cao trào, một khúc nhạc của phương Tây vang lên, vũ hội bắt đầu, Áo Lợi Liệt công tước hôm nay đặc biệt vui mừng, khiêu vũ cùng với mấy vị quý phụ.

Thần Nam cũng bị một người con gái quý tộc mời khiêu vũ, ngốc nghếch nhảy theo tiết tấu của nàng ta, đối với Thần Nam một võ giả tới từ Đông phương mà nói thì điều này vô cùng khổ sở, còn khiến hắn khổ sở hơn là một trận quyết đấu sinh tử.

Tuy nhiên vũ hội đúng là có thể làm ngắn lại khoảng cách giữa mọi người, sau khi Thần Nam và tuyệt sắc nữ tinh linh Y Ân khiêu vũ, cùng nhau bước ra bên ngoài, bắt đầu thân mật nói chuyện

Thần Nam uyển chuyển biểu đạt mình thích mạo hiểm, thể hiện nguyện vọng muốn tới bộ lạc cổ tinh linh thăm thú. Y Ân liền vui mừng đồng ý.

Trên thực tế, hàng năm đều có không ít người trong giới tu luyện tới khu rừng nguyên thủy đó thám hiểm, vùng đất nguyên thủy đó có quá nhiều điều bí mật, cho dù những cổ tinh linh sống lâu ở nơi đó cũng không dám tiến vào nơi sâu nhất trong khu rừng nguyên thủy đó.

Tuy nhiên giới tu luyện Tây phương có rất nhiều người tin rằng, nơi sâu nhất của khu rừng rậm nguyên thủy đó có những người tu luyện hùng mạnh nhất của Tây đại lục ẩn cư,bởi vì có người đã từng nhìn thấy những võ giả biết bay xuất hiện ở đó.

Theo đồn đại trong quá khứ xa xôi, đã từng có vài pháp thần và đấu thần thuộc những thời đại khác nhau, vào những năm cuối đời đã tới khu rừng nguyên thủy đó, từ đó không trở ra. Nơi sâu nhất trong khu rừng nguyên thủy trở thành thánh địa của giới tu luyện Tây đại lục.

Cần phải biết rằng, pháp thần và đấu thần là những kẻ tu luyện cực đạo còn vượt cả thần linh, bọn họ thậm chí có thể bước vào Thiên giới, nhưng là không muốn bước vào Thiên giới, bọn họ giống như những tinh linh ngao du trong nhân gian, hiếm hoi như phượng mao, lân giác.

Vô vàn lời đồn đại, khiến cho khu đất nguyên thủy này càng trở nên thần bí

Tuy nhiên rất đáng tiếc, ngoài những pháp thần, đấu thần ra, không có kẻ tu luyện nào có thể thành công tiến vào đó, khu rừng nguyên thủy đó giống như một mê cung, cho dù những tinh linh hàng năm vẫn sống ở gần đó cũng không dám tiến vào quá sâu, nếu không cũng sẽ mất đi phương hướng, hơn nữa, trong vùng đất nguyên thủy đó, có vô số đại ma thú, những người tu luyện bình thường khó mà chống chọi được

Thần Nam sau khi biết được nhừng điều này từ Y Ân, hắn tin tưởng rằng nơi đó có ẩn dấu một bí mật kinh thiên, rất nhiều người Tây phương đều cho rằng đó là thánh địa của giới tu luyện Tây đại lục, nhưng Thần Nam lại có một kết luận hoàn toàn ngược lại. Hắn cho rằng nơi đó tuyệt đối là một vùng đất đại hung đại ác, đó là một ma địa sát thần.

Hắn cho rằng những đấu thần trong lịch sử giới tu luyện Tây phương đã từng tiến vào đó e rằng đã lành ít dữ nhiều. Bí mật ẩn giấu nơi đó rốt cuộc là như thế nào, Thần Nam bây giờ vẫn chưa thể nào biết được. Tuy nhiên hắn thầm cảm thấy, lần này tới Tây phương là hoàn toàn đúng đắn, chắc có thể tìm ra được một số bí mật kinh thiên nào dó.

Nhìn những bước nhảy uyển chuyển của đám quý tộc, Thần Nam có chút hoảng hốt, suy nghĩ của hắn từ vùng đất nguyên thủy dần dần chuyển sang đám pháp thần và đấu thần những kẻ tu luyện cực đạo.

Tây phương từng xuất hiện pháp thần và đấu thần, những người này đều có khả năng phá vỡ hư không, nhưng lại không muốn lên trời làm thần linh, cam tâm tình nguyện ở lại nhân gian, điều này rốt cuộc là tại sao?

Chẳng lẽ bọn họ cho rằng làm một thần linh ở mãi trên cao, không thể nào bằng sống vui vẻ ở trên mặt đất sao? Những kẻ tu luyện không phải mong muốn có một ngày có thể phá vỡ hư không, bước chân vào Tiên Thần giới, từ đó vĩnh sinh tại vùng đất đó hay sao? Là tại nguyên nhân nào, khiến cho những pháp thần, đấu thần đó lại có lựa chọn như vậy?

Tây phương thì như thế, thế còn Đông phương thì sao? Đông phương có phải cũng có những nhân vật hùng mạnh như vậy lưu luyến ở lại nhân gian hay không?”

Có lẽ, những người có thể so sánh với thần linh hoặc vượt hơn cả thần linh đó phát hiện ra một sự thật đáng sợ nào đó, đáng để khiến cho họ ở lại nhân gian

Thần Nam nhớ lại một lần, phụ thân của hắn một mình đứng trong thư phòng thở than: “Thành tiên thành thần, thực chất là một sự việc đáng sợ!”

Hắn tin tưởng rằng với võ công cái thế của phụ thân, không thể không phát hiện ra hắn ở phía sau, có lẽ lúc đó Thần Chiến muốn cố ý ám thị cho hắn điều gì đó.

Yến tiệc vẫn tiếp tục, những người ngồi một bên giống như Thần Nam không nhiều, đại đa số quý tộc đều đang nhảy những bước nhảy tuyệt vời, đang khiêu vũ trong đại sảnh, giống như tuyệt sắc mỹ nữ Y Ân là bạn nhảy mà mọi người đều tranh giành mời.

Tiểu Long xoa bụng, thở ra hơi rượu, dùng tiểu trảo hoàng kim, xoa cái bụng no tròn, lộ ra vẻ mãn nguyện, cuối cùng, nó leo lên vai Thần Nam, thoải mái nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ, không lâu sau vọng lại tiếng rồng ngáy nhẹ.

Đúng lúc này, Thần Nam nhanh chóng phát hiện ra một vài ánh mắt không thân thiện đang thầm nhìn theo hắn, tất cả đều xuất phát từ hướng sau lưng hắn.

Hắn biết, cái gì đến sẽ đến. Đường xa tới Tây đại lục, cuối cùng không thể tránh được trận chiến tạo uy.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Thương Thiên Tiên Đế

Chương 277:


“Ngươi đang ở đây muốn chết!”

Ti Mã Vân cả giận nói, ánh mắt dữ tợn, trong mắt lửa giận bốc lên, phảng phất là phải đem Diệp Linh miễn cưỡng xé rách .

“Giết ta, ngươi còn không được, cha của ngươi hay là có thể, lần sau nhớ tới mang theo ngươi phụ thân.”

Diệp Linh nhìn hắn, lạnh nhạt nói, không tiện một tia nụ cười, làm cho Ti Mã Vân đồng tử, con ngươi ngưng lại.

“Ầm!”

Một mảnh mặt đất nứt toác, một chưởng, dắt khủng bố Lôi Đình, đánh xuyên một mảnh đường phố, đánh về Diệp Linh, Diệp Linh hờ hững mà đứng, nhìn oanh tới một quyền, Tam Đao đã đứng ở trước người của hắn.

“Xì!”

Một đao, Lôi Đình mất đi, ánh đao quét ngang, Hư Không nứt toác, chém về phía Ti Mã Vân, Ti Mã Vân biến sắc mặt, mặt sau hai cái ông lão bước ra, trên người khí tức phun trào, chắn Ti Mã Vân trước người.

“Xì kéo!”

Hai cái ông lão rút lui, lui có mấy chục mét, dừng lại, nhìn về phía Tam Đao, phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt ngơ ngác.

“Làm sao có khả năng?” Ti Mã Nguyên đứng một bên, nhìn tình cảnh này, cũng là vẻ mặt kịch biến.

Hai cái ông lão thực lực làm sao, hắn là rõ ràng nhất , đây chính là hai cái Tôn Giả, coi như là chỉ là vừa bước vào Đạo Võ Cảnh Giới, cái này cũng là Tôn Giả, lại chỉ là miễn cưỡng đỡ một đao kia.

Một người này thật là đáng sợ, trên lưng Tam Đao, chỉ điểm một đao, bị thương nặng hai cái Tôn Giả, như tái xuất mặt khác hai đao, nghĩ tới đây, Ti Mã Vân đáy lòng run lên, nhìn về phía Tam Đao.

Tam Đao đứng một mảnh trong đường phố, Trì Đao, cũng nhìn về phía hắn, cái nhìn này, Ti Mã Vân phảng phất thấy được che ngợp bầu trời đao ảnh, lít nha lít nhít, che kín bầu trời, muốn chém hướng về hắn.

Lần thứ nhất, hắn lộ ra vẻ sợ hãi, trong giây lát này, hắn thậm chí cảm giác trước mặt này một người so với hắn phụ thân của càng thêm đáng sợ, tiếp theo đao, hắn thật sự có thể muốn mạng của hắn.

“Thiểu Chủ, đi mau!”

Hai cái ông lão vài bước đi tới Ti Mã Vân trước người, nhìn Tam Đao, gương mặt vẻ nghiêm túc.

“Người này không phải một loại Tôn Giả, không thể địch lại được, chúng ta ngăn trở hắn, ngươi đi mau, đem việc này nói cho phủ chủ.”


— QUẢNG CÁO —

Hai cái ông lão nói rằng, trên người khí tức phun trào, làm cho một vùng không gian đều ở rung động, tựa hồ là muốn liều mạng một trận chiến , Ti Mã Nguyên nhìn về phía hai cái ông lão, ánh mắt ngưng lại, gật đầu, liếc mắt nhìn chằm chằm Diệp Linh, trong mắt có một vệt hung tàn.

“Diệp Linh, nhớ kỹ, ta nhất định sẽ giết ngươi, sau ba ngày, Hoàng Cung trước, sẽ là của ngươi giờ chết.”

Ti Mã Vân nói rằng, thấy được Tam Đao, thân thể run lên, tựa hồ là dọa sợ, trực tiếp chạm đích rời đi.

Chỉ là chốc lát, một mảnh trên đường phố ngoại trừ đầy đất máu tanh, xác chết, chính là chỉ còn lại có Diệp Linh, Tam Đao, còn có Ti Mã Phủ hai cái Tôn Giả, giằng co lẫn nhau lên.

“Ngươi là người nào?” Hai cái ông lão nhìn Tam Đao, gương mặt nghiêm nghị, nói rằng.

Tam Đao không để ý đến hai người, vẻ mặt hờ hững, chỉ là chậm rãi giơ lên đao, như cũ là thanh thứ nhất đao, cho dù là đối mặt Tôn Giả, hắn vẫn không có rút ra hắn thanh thứ hai đao.

Hai cái ông lão vẻ mặt chấn động, hơi lui một bước, tựa hồ là sợ, không dám nhận một đao kia, thế nhưng đã không thể kìm được bọn họ, Tam Đao thân thể đã ở Diệp Linh trước người biến mất.

Một bóng người,

Như đao, xuyên thấu đêm đen, xẹt qua trên đường phố hai người, trong nháy mắt, thời gian phảng phất bất động.

Hai cái ông lão gương mặt ngơ ngác, nhìn chòng chọc vào Tam Đao, gương mặt không thể tin tưởng, thân thể dịch ra, máu tươi vỡ toang, dĩ nhiên trực tiếp là bị chia ra làm hai, một đao, chém hai cái Tôn Giả.

Diệp Linh nhìn tình cảnh này, cũng là thần sắc cứng lại, trong lòng thất kinh, Tam Đao, nguyên lai hắn mạnh như vậy.

Không chỉ có là Thiên Vũ Đỉnh Cao sát thủ, phổ thông Tôn Giả đều không chống đỡ được hắn một đao, như Tam Đao cùng xuất hiện, hắn mạnh như thế nào, Diệp Linh đều khó mà tưởng tượng, thực lực như vậy, thì tại sao muốn phụng Thăng Long Tôn Giả làm chủ.

Chẳng lẽ Thăng Long Tôn Giả mạnh hơn, thời khắc này, Diệp Linh nghĩ đến rất nhiều, nghĩ đến Thăng Long Tôn Giả, nghĩ được Đệ Nhất Lâu chủ nhân, nghĩ được Tam Ti phủ, cuối cùng lại sẽ ánh mắt dừng lại ở Tam Đao trên người, lắc đầu, nhìn về phía trên mặt đất hai cỗ xác chết, trong mắt sắc tía ý phun trào.

Trắng đen thế giới linh hồn bên trong, Diệp Linh thấy được hai cái linh hồn của ông lão, còn đang thân thể bên trong giãy dụa, chống cự lại Thiên Địa nơi, tựa hồ là còn không đồng ý tin tưởng mình đã chết.

“Luân Hồi.”

Diệp Linh phun ra hai chữ, chỗ sâu trong con ngươi, một điểm máu ý luân chuyển, Luân Hồi Nhãn đã xuất hiện.

Hai cái thể linh hồn nhìn về phía Diệp Linh, lộ ra hoảng sợ, muốn giãy dụa, sau một khắc, một đạo kinh khủng ánh đao hạ xuống, hai cái thể linh hồn trực tiếp bị chém nát, một đao kia, chém hồn.


— QUẢNG CÁO —

Linh Hồn lan tràn, Thoát thể mà ra, trực tiếp là tiến vào Diệp Linh hai mắt, chỉ trong nháy mắt, hai cái Linh Hồn bị thôn phệ, kinh khủng Linh Khí tràn vào Diệp Linh thân thể, Diệp Linh thân thể run lên.

“Oành!”

Này một luồng Linh Khí quá mức khổng lồ, như mãnh liệt thủy triều, một hồi mái chèo linh thân thể lấp kín, trực tiếp làm cho Diệp Linh huyết nhục nứt toác, kéo dài ra từng cái từng cái vết nứt.

Diệp Linh vẻ mặt biến đổi, đồng tử, con ngươi đều biến thành xích màu tím, phảng phất là muốn nổ tung giống như vậy, hai cái Tôn Giả Linh Hồn, căn bản không phải Diệp Linh có thể thừa nhận, mạnh mẽ Thôn Phệ, không khác nào tự tìm đường chết.

Cảnh giới đột phá, Thiên Vũ năm tầng, nhưng là căn bản là vô dụng, Linh Khí tràn lan, hầu như phải đem Diệp Linh căng nứt, Diệp Linh toàn thân đều ngâm ra huyết dịch, phảng phất một người toàn máu.

Tam Đao đứng cách đó không xa, nhìn Diệp Linh, nhìn về phía Diệp Linh con mắt, phảng phất là thất thần, thân thể rung động, ánh mắt có mê man, có giãy dụa, còn có thống khổ, tràn ngập con mắt của hắn.

“Vù!”

Đao đang rung động, không phải đệ nhất chuôi đao, mà là hắn thanh thứ hai đao, rung động, dường như muốn ra khỏi vỏ .

Một giọt máu, từ Diệp Linh trái tim nhỏ xuống, một cánh cửa, từ Diệp Linh sâu trong linh hồn chậm rãi xuất hiện, ẩn giấu ở Diệp Linh chỗ sâu cái kia một luồng Huyết Mạch xuất hiện, nương theo lấy Địa Ngục Chi Môn cùng nhau xuất hiện.

Lấy Diệp Linh hai mắt làm trung tâm, từng cái từng cái màu tím vân ấn lan tràn ra, bao trùm cả khuôn mặt, đan xen toàn thân, trong giây lát này, mãnh liệt Linh Khí đột nhiên bình tĩnh lại.

Từng đạo từng đạo màu tím vân ấn, đan xen ở Diệp Linh trên người, phảng phất có linh giống như vậy, cắn nuốt Linh Khí, này một luồng Huyết Mạch mạnh hơn, chỉ là chốc lát, Tử Sắc Văn Ấn rút đi, Diệp Linh khôi phục bình thường.

Thay vào đó suy yếu, phảng phất là hư thoát, ý thức dần dần mơ hồ, trong lúc hoảng hốt, hắn tựa hồ thấy được một thanh rút ra đao, Tam Đao, hắn rút ra hắn thanh thứ hai đao.

Tam Đao, hắn vì sao lại vào lúc này rút đao, chẳng lẽ là có cái gì kẻ đáng sợ xuất hiện?

Sau một khắc, hắn lâm vào ngất, thân thể xụi lơ, ngã xuống một mảnh vết máu ban bác trên đất.

Tam Đao đi tới bên cạnh hắn, cầm một cây đao, một cái máu đỏ đao, trên đao nhiễm dày đặc lệ khí, loáng thoáng phảng phất còn có gào khóc, ai oán thanh, phảng phất quấn quanh vô số oan hồn.

Hắn nhìn Diệp Linh, trầm mặc hồi lâu, trong mắt ngoại trừ lãnh đạm, tựa hồ có bao nhiêu ra một ít những thứ khác, thấy Diệp Linh trên người một chút rút đi Tử Sắc Văn Ấn, giơ lên đao.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 277


Nhạc Yên Nhi không biết mình hôn mê bao lâu, khi cô tỉnh lại thì mùi thuốc sát trùng đã tràn ngập khoang mũi.

Cô từ từ nhớ lại chuyện trước khi ngất đi, đó là cảnh Bạch Kính Thần và Dư San San đưa mình đến bệnh viện.

Lúc này, một giọng nói già nua vang lên:

– Thiếu phu nhân tỉnh rồi ạ?

Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Nghiêm lão đang đứng gần đó, trong phòng bệnh chỉ có cô và ông, không còn ai khác.

Cô cảm thấy hụt hẫng, Dạ Đình Sâm không ở đây.

Trong lúc cô ngẩn ra, Nghiêm lão đã rót một cốc nước giúp cô, thấy vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt Nhạc Yên Nhi, Nghiêm lão cười bảo:

– Thiếu gia ra ngoài thay thuốc, lát nữa sẽ về ngay, cô hôn mê quá hai mươi tư giờ rồi, thiếu gia lo lắm.

Nhạc Yên Nhi bắt được trọng tâm:

– Thay thuốc? Anh ấy bị thương à?

Nghiêm lão luôn cơ trí mà bây giờ lại lỡ miệng, thiếu gia dã dặn không thể để thiếu phu nhân biết chuyện ngài ấy bị thương, ai ngờ thiếu phu nhân lại nhạy cảm vậy.

– Thiếu gia không có việc gì đâu.

Nghiêm lão chầm chậm đáp rồi đi thẳng vào việc chính:

– Thiếu phu nhân biết chuyện của cô Mạnh cách đây mười năm rồi nhỉ?

Quả nhiên, Nhạc Yên Nhi bị đánh lạc hướng.

Vừa nhắc tới chuyện mười năm trước, sắc mặt cô liền trở nên khó coi, cực kỳ kinh hãi.

Cô chỉ là một người bình thường, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dính líu đến những chuyện đen tối tanh mùi máu này.

Nhà họ Dạ… Họ là một gia tộc thế nào mà có thể khiến hai anh em chung một dòng máu lại trở mặt thành thù?

Nghiêm lão thấy biểm cảm của cô thì lập tức hiểu Nhạc Yên Nhi đang nghĩ gì, ông cũng thông cảm với cô, dù sao không phải ai cũng có thể chấp nhận được vực sâu phía sau một gia tộc huy hoàng.

Ông nói:

– Tôi có thể hiểu được tâm trạng của thiếu phu nhân, cũng biết trong lòng cô đang tồn tại rất nhiều nghi vấn, có một số việc thiếu gia không thể nói cho cô biết, vậy chi bằng để tôi thay ngài ấy nói ra đi.

Nhạc Yên Nhi đáp:

– Được, ông nói đi.

Nghiêm lão hắng giọng, từ từ kể:

– Mười năm trước, thiếu gia và cô Mạnh là bạn cấp ba, hai người đúng là từng tìm hiểu nhau nhưng chỉ giới hạn trong tình yêu học trò, ngay cả tay cũng chưa từng nắm, lại thêm cá tính lạnh nhạt của thiếu gia nên đa số những lúc hẹn hò, họ chỉ cùng đi xem nhạc kịch mà thôi.

Nhạc Yên Nhi gật đầu. Cô hiểu được điều đó, nó cũng như việc cô và Lâm Đông Lục yêu nhau từ thời học sinh vậy, dù có tình cảm nhưng luôn kiềm chế để không đi quá giới hạn.

– Vì lệ cũ của quý tộc Anh quốc là tảo hôn nên lúc đó gia tộc đã sắp xếp nhà thông gia cho thiếu gia, thiếu gia rất bất mãn, thậm chí còn bất chấp sự phản đối của gia tộc để đính hôn với cô Mạnh.

Điều này vượt qua dự kiến của Nhạc Yên Nhi, cô chẳng ngờ Dạ Đình Sâm luôn chín chắn lạnh lùng lại có lúc như vậy.

– Nhưng chẳng ngờ lúc đó Nhị thiếu cản trở, bắt cóc cô Mạnh.

Đến điểm mấu chốt, trái tim Nhạc Yên Nhi thắt lại.

– Lúc đầu không ai nghĩ việc đó lại do Nhị thiếu gia làm, phương hướng điều tra đều sai lầm, cho tới khi tra ra được cũng đã muộn, thiếu gia đuổi đến cũng chỉ thấy cô Mạnh đang hấp hối, không chỉ bị làm nhục mà còn bị tiêm một lượng thuốc phiện lớn đến mức ý thức cũng mơ hồ.

Như nhớ tới cảnh tượng tàn nhẫn kia, Nghiêm lão dừng một lát rồi lắc đầu:

  • Sau đó, ngay trước mặt thiếu gia, Nhị thiếu đẩy cô Mạnh xuống biển, chỗ đó là xoáy nước, chỉ cần rơi xuống sẽ bị nuốt chửng ngay, hoàn toàn không có cách nào cứu. Chờ tới khi nhân viên cứu hộ tới thì đã không thấy cô Mạnh đâu nữa.
  • Cô Mạnh vốn bị thương, lại bị đẩy vào xoáy nước như vậy, ai cũng biết là cô ấy hẳn sẽ chết, thế nhưng mười năm qua thiếu gia vẫn tìm kiếm cô Mạnh không ngừng, vậy thiếu phu nhân cho rằng tình cảm của thiếu gia với cô ấy là gì?
  • Anh ấy yêu cô Mạnh.

Nói xong, nước mắt cô lã chã rơi.

Càng biết rõ chuyện năm ấy, cô càng hiểu tầm quan trọng của Mạnh Y Bạch trong lòng Dạ Đình Sâm.

Mạnh Y Bạch chết thảm như vậy, chỉ sợ Dạ Đình Sâm sẽ mãi mãi không quên, một người sống như cô làm sao có thể tranh với người chết được?

Nghe câu trả lời của cô, Nghiêm lão chỉ cười nhạt.

– Tôi ở bên thiếu gia từ bé tới lớn, tự nhận là hiểu ngài ấy vô cùng. Tính cách thiếu gia lạnh lùng nhưng không phải bạc tình bạc nghĩa, nếu như ngài ấy thực sự không quên được cô Mạnh, chắc chắn sẽ không kết hôn với thiếu phu nhân. Cô là đặc biệt với thiếu gia, ngay từ đầu đã vậy, sự xuất hiện của cô cũng dần dần khiến ngài ấy thay đổi, chẳng lẽ thiếu phu nhân không nhận ra sao?

Nhạc Yên Nhi im lặng hồi lâu, hít sâu rồi mới đáp:

  • Nghiêm lão, thực ra tôi không để ý chuyện Dạ Đình Sâm có bạn gái cũ. Ai cũng có quá khứ, ngay cả tôi cũng vậy, tôi không thể trách anh ấy chỉ vì chuyện xảy ra trước khi mình xuất hiện. Điều tôi không chấp nhận được chính là dù tôi có hỏi thế nào, anh ấy cũng không chịu cho tôi biết sự thật. Trước kia cũng vậy, bất luận là chuyện gì, anh ấy cũng dối gạt tôi. Chúng tôi đã là vợ chồng, chẳng lẽ anh ấy không thể thẳng thắn với tôi à?
  • Thiếu phu nhân, bây giờ đã biết chuyện mười năm trước, cô có thấy thoải mái hơn không?

Nhạc Yên Nhi á khẩu.

Không, ngược lại, cô cảm thấy nặng nề đến ngạt thở, không có cách nào đối đãi với Dạ Đình Sâm như trước nữa.

Nghiêm lão hiểu, ông nói tiếp:

  • Đây cũng là lý do thiếu gia gạt cô, dù sao cũng không phải chuyện hay ho gì, chẳng những tàn nhẫn mà còn tổn thương tới tự tôn của thiếu gia. Ngài ấy làm thế là vì sợ cô rời khỏi, sợ cô biết chuyện sẽ tìm cách bỏ đi vì sợ hãi, đây có lẽ là cảm xúc hiếm có của ngài ấy. Thiếu gia trông có vẻ mạnh mẽ thế thôi, thật ra ngài ấy mềm lòng lắm.
  • Sau khi thấy cô bị thương, thiếu gia liền đánh mất lý trí, ngài ấy đánh Nhị thiếu bị thương nặng, suýt thì gây ra sai lầm lớn. Đó cũng là vì thiếu gia sợ cô sẽ tiếp tục bị tổn thương.
  • Anh ấy đi tìm Anjoye?

Nhạc Yên Nhi kinh ngạc, chẳng ngờ Dạ Đình Sâm lại nông nổi như vậy.

Nghiêm lão thở dài:

– Bây giờ thì thiếu phu nhân hiểu sức nặng của mình trong lòng thiếu gia rồi chứ? Tôi nói thật, bây giờ thiếu gia đã muốn ly hôn, muốn trả tự do cho cô, đó là vì sợ mang lại nguy hiểm cho cô. Lần này cô bị thương chính là đả kích trí mạng với ngài ấy.

Nhạc Yên Nhi tròn mắt, kinh ngạc nhìn Nghiêm lão.

Dạ Đình Sâm… muốn ly hôn?

Đây vốn là chuyện cô mong muốn, thế nhưng vào lúc này, trái tim cô như bị đào rỗng, chỉ còn lại cảm giác đau đớn khôn cùng.

Nghiêm lão hỏi:

  • Thiếu phu nhân, cô muốn ly hôn thật không?
  • Tôi…

Nhạc Yên Nhi vừa mở miệng thì cánh cửa phòng bệnh mở ra.

Một dáng người quen thuộc bước vào.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 277


Chàng Rể Cực Phẩm

sáu của hắn – Ninh Tông Thịnh, tuổi Ninh Tông Thịnh đã hơn năm mươi, luôn cậy già lên mặt.

“Tình huống bỗng phát sinh?” Ninh Tông Thịnh tỏ vẻ nghi hoặc: “Có chuyện gì bỗng phát sinh nữa? Tòa bộ nhà họ Ninh nay đã nằm trong tay chúng ta, mấy kẻ tôm tép khác cũng đã bị diệt rồi, chẳng lẽ còn ai làm trái ý chúng ta nữa?”

“Không phải là chuyện trong gia tộc. Là người kế thừa năm đó đến thủ đô rồi!” Ninh Tông Bảo nói với vẻ nghiêm túc.

Nghe thế, vẻ mặt Ninh Tông Thịnh rất chấn động, sắc mặt lộ vẻ nghi ngờ không thôi, ông ta sợ hãi hỏi: “Là người năm đó? Tông Bảo, em đừng có đùa với anh. Chẳng lẽ em nói vị đại trưởng lão kia? Không phải người đó đã mất tích mười mấy năm rồi sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nhắc đến đại trưởng lão năm đó, nội tâm Ninh Tông Thịnh cũng thấy căng thẳng.

Người thế hệ này như bọn họ đều trải qua cảnh khốn khó khi nhà họ Ninh gặp họa ngập đầu năm xưa, lúc đó nếu không phải nhờ cụ nhà mời vị đại trưởng lão kia xuống núi giúp đỡ, có lẽ nhà họ Ninh đã bị xóa sổ ở Long Quốc này rồi.

“Vị đại trưởng lão năm đó đích thân đến thủ đô sao? Người kế thừa của ông ấy tên gì? Lai lịch ra sao?” Ninh Tông Thịnh nghiêm mặt lại, liên tục đặt câu hỏi ra.

Ninh Tông Thịnh thân là một trong ba chủ nhà họ Ninh ở thủ đô, tiền tài quyền thế nắm giữ trong tay có thể nói là mạnh mẽ vô cùng, rất hiếm có chuyện gì khiến ông ta phải hoảng sợ.

Nhưng một khi nhắc tới đại trưởng lão nhà họ Ninh, đó lại là một sự coi trọng tuyệt đối.

Ninh Tông Bảo nghiêm mặt nói: “Vị đại trưởng lão năm đó không xuất hiện, mà là người kế thừa của ông ấy, tên là Lâm Ẩn, Lâm Ẩn này đã kế thừa thân phận lẫn vị trí đại trưởng lão của nhà họ Ninh, đã có cả ngọc bài rồi.”

“Em có chắc không? Tên Lâm Ẩn đó có giả mạo không? Năm đó người ấy cứ như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, lúc trước anh chỉ thấy được bóng lưng từ xa, người ấy cũng chỉ ở nhà họ Ninh chúng ta đúng ba ngày mà thôi.” Ninh Tông Thịnh như suy tư điều gì mà nói.

“Ngoại trừ cụ nhà ra, đoán chừng không ai có thể xác định được thân phận thực sự, em đừng để bị lừa.” Ninh Tông Thịnh nghiêm túc nói.

Ninh Tông Bảo trả lời: “Không phải giả đâu, Lâm Ẩn kia có ngọc bài được nhà họ Ninh chúng ta chế tạo đặc biệt, mà lúc trước cụ nhà cũng muốn đến tỉnh Đông Hải gặp cậu ta. Cụ nhà đã xác nhận rồi thì sẽ không sai đâu.”

“Cụ nhà đã xác nhận rồi à? Chuyện khi nào? Sao anh không biết?” Sắc mặt Ninh Tông Thịnh sa sầm, nhìn về phía Ninh Tông Bảo.

Ninh Tông Bảo đã sớm biết sự tồn tại của Lâm Ẩn, sao lại chưa nói với ông ta?

Ngay cả cụ nhà cũng đã biết rồi, thế mà Ninh Tông Thịnh ông ta thân là một trong ba người nắm quyền nhà họ Ninh, mà lại không biết chuyện này?

Ninh Tông Bảo tránh né ánh mắt sắc bén của Ninh Tông Thịnh, nghiêm mặt lại nói: “Anh sáu, bây giờ không phải là lúc chúng ta nghi ngờ lẫn nhau, giờ chúng ta là người cùng hội cùng thuyền. Tình hình hiện tại khá là nguy hiểm, Lâm Ẩn kia đang hùng hồn khí thế nhắm vào chúng ta…”

“Khoan đã. Sao lại nhắm vào chúng ta? Lẽ nào em đã đắc tội cậu ta?” Ninh Tông Thịnh cắt ngang lời Ninh Tông Bảo, nói chậm rãi: “Cho dù người kế thừa vị kia đến thủ đô thì có gì nguy hiểm chứ? Cậu ta đến thủ đô tìm nhà họ Ninh để muốn gì thì cho cái đó là được rồi. Tốn ít tiền, trả giá một chút, tiếp đón cho tốt vào, cung phụng như Bồ Tát là được.”

“Chuyện không đơn giản như vậy đâu.” Ninh Tông Bảo nghiêm nghị nói: “Lâm Ẩn kia không phải là dạng đầu đường xó chợ gì đâu, khí thế rất dọa người. Em nói chuyện với trực tiếp với cậu ta rồi, áp lực ghê lắm.”

“Lâm Ẩn này đến thủ đô vì chuyện gì em cũng không biết nữa. Nhưng chắc chắn không phải vì tiền tài và lợi ích mới xuất hiện đâu, em không nhìn thấu được người này.” Ninh Tông Bảo chậm rãi nói: “Hơn nữa, vấn đề lớn nhất là Lâm Ẩn quyết tâm muốn ra mặt giúp cho Ninh Khuyết, giúp cho đám tôm tép ấy.”

Nghe thế Ninh Tông Thịnh rơi vào trầm tư, trầm ngâm một lát, ông ta mới do dự nói: “Ra mặt giúp Ninh Khuyết à, rốt cuộc chuyện này là sao? Lớp sau như Ninh Khuyết sao có tư cách quen biết người thừa kế đó?”

“Chuyện này nói ra cũng dài.” Ninh Tông Bảo chậm rãi kể lại: “Theo em được biết, Lâm Ẩn này xuất hiện lần đầu ở tỉnh Đông Hải, vừa khéo Ninh Khuyết lại quản lý tập đoàn Ninh thị Đông Hải, vì thế hai người mới quen biết nhau.”

“Ha ha, tỉnh Đông Hải?” Ninh Tông Thịnh cười lạnh rồi nói: “Em biết cũng nhiều ghê đấy, giờ có chuyện rồi mới nói cho anh biết?”

“Xin lỗi, anh sáu, là do em sơ xuất.” Ninh Tông Bảo vội vã cúi đầu xin lỗi: “Anh cũng biết đấy, chuyện liên quan đến đại trưởng lão của nhà họ Ninh chúng ta, cụ nhà đã cảnh cáo là phải vô cùng kiêng kị. Em biết chuyện này nhưng không dám nói lung tung, cũng không dám đi điều tra, không ngờ rằng Lâm Ẩn này có chủ động đến thủ đô.”

“Được rồi, không cần giải thích, anh cũng lười so đo với em mấy chuyện này.” Ninh Tông Thịnh nói, vẻ mặt thả lỏng một chút: “Đến từ tỉnh Đông Hải à? Vậy chắc cũng chẳng có năng lực gì, nhiều nhất là học được chút y thuật và võ công từ người ấy.”

“Nếu cậu ta đến thủ đô, nhà họ Ninh chúng ta thưởng cho cậu ta một ít tiền tài là được rồi.” Ninh Tông Thịnh nói một cách hừng hờ: “Đừng có thần hồn nát thần tính, gì mà giúp hạng tôm tép nữa? Đúng là buồn cười quá mức.”

“Chuyện không đơn giản như vậy đâu anh sáu à, Lâm Ẩn đã nói trước rồi, bảo em thông báo cho tất cả quản lý cấp cao nhà họ Ninh, ba ngày sau sẽ đến nhà họ Ninh chúng ta, phải bảo mọi người đến tiếp đón, không được thiếu một ai!” Ninh Tông Bảo nói với vẻ nghiêm nghị.

“Hả?” Ninh Tông Thịnh tỏ vẻ kinh ngạc, cười lạnh: “Được lắm Lâm Ẩn, đúng là tự cao tự đại, bảo tất cả quản lý cấp cao nhà họ Ninh tiếp đón cậu ta à? Cậu ta nghĩ mình là ai?”

“Nếu như sư phụ cậu ta đến thủ đô thì anh đã chẳng nói gì, sẽ lập tức sắp xếp một một cách long trọng ngay. Còn một tên đồ đệ như cậu ta thì sao?” Ninh Tông Thịnh lắc đầu: “Người đến từ tỉnh nhà quê nhà như Đông Hải kia thì ghê gớm đến mức nào được chứ?”

———————-

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.