Nhưng là thẳng đến tự mình đối mặt thời điểm mới biết được loại này cường hoành, quả thực là bọn hắn không cách nào ngăn cản.
Trong miệng hai người phát ra vùng vẫy giãy chết tru lên, vung đao chống cự, nhưng là bọn hắn phát ra đao khí bị tuỳ tiện đánh nát, sau đó hai người cảm giác thân thể một trận tê dại, ngay cả tránh đều tránh không được, bị Trần Phong nhẹ nhàng một đao vung ra, hai cái đầu bay thẳng lên!
Cái này hai tên thâm niên đệ tử, lại bị Trần Phong một đao chém giết!
Vây xem đệ tử tất cả đều xôn xao, hai người kia cũng đều là Thần Môn cảnh đệ nhất trọng lâu đỉnh phong cao thủ, thậm chí ngay cả Trần Phong một chiêu cũng đỡ không nổi, trực tiếp liền bị đánh giết!
Bọn hắn giờ mới hiểu được, nguyên lai cùng một cảnh giới cao thủ, thực lực cũng là có khác nhau một trời một vực!
Trần Phong nhìn xem kia hai viên trên mặt còn ngưng tụ hãi nhiên vẻ không dám tin đầu lâu, nhàn nhạt nói ra: “Dám trêu chọc ta nữ nhân, liền muốn để mạng lại bồi!”
Nói hữu ý vô ý nhìn Trương Đức một chút, Trương Đức nổi giận, nhưng là không thể làm gì.
Tông môn quy củ, bài vị thấp đệ tử, có thể khiêu chiến bài vị cao. Bối phận thấp đệ tử có thể khiêu chiến bối phận cao, nhưng là phản lại không thể.
Bởi vậy, lúc này mặc dù Trần Phong chém giết hai tên Trương Đức thân tín, nhưng là hắn lại không thể làm gì.
Ba ngày về sau, nội tông tông môn đại điện.
Đại điện ở bên trong trong tông đằng sau kia một vùng núi non chỗ cao nhất, hoa lệ đường hoàng, khí thế phi phàm. Phía trước một mảng lớn quảng trường, chung quanh quảng trường, Bạch Vân lượn lờ, thỉnh thoảng có tiên hạc bay lượn.
Nơi này tiên linh chi khí nồng đậm phi thường, để người chỗ thân ở nơi này, liền cảm giác phi thường dễ chịu, thậm chí không dùng vận chuyển, liền có thể tự động chậm rãi hấp thu trong không khí linh khí.
Mặc dù quy chế cùng ngoại tông đại điện không có quá nhiều khác nhau, nhưng nơi này càng nhiều mấy phần tiên khí.
Trần Phong nhẹ nhàng thở một hơi, hướng bên cạnh Đường Mãn Kim nói ra: “Thật là một cái nơi tốt, ở đây tu luyện, chỉ sợ xách tốc độ tu luyện đều sẽ tăng lên mấy lần.”
Đường Mãn Kim nhẹ gật đầu, chỉ bất quá hắn mặc dù gật đầu, nhưng lại có một chút thất thần, ánh mắt của hắn một mực đuổi theo những cái kia bay tới bay lui tiên hạc, bỗng nhiên ừng ực một tiếng nuốt ngụm nước miếng, đối Trần Phong thấp giọng nói ra: “Trần sư huynh, những cái kia tiên hạc dáng dấp thật mập nha, chúng ta không bằng bắt một con hầm ăn đi!”
Trần Phong nghe đầu đầy mồ hôi lạnh, một ngụm lão huyết kém chút phun ra ngoài.
Cái này Đường Mãn Kim, cả ngày đang suy nghĩ cái gì?
Trần Phong thấp giọng cảnh cáo nói: “Cái này đều là tông môn nuôi dưỡng Linh thú, nếu như ngươi bắt ăn, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, nói không chừng sẽ bị tông môn trực tiếp xử tử.”
Đường Mãn Kim có chút không tin: “Trong tông môn, chúng ta những này đệ tử mệnh, còn không bằng những này súc sinh mệnh đáng tiền?”
Trần Phong nhàn nhạt nói ra: “Ngươi ở bên trong tông cũng có đoạn thời gian, còn không có nhìn ra điểm này sao? Chúng ta mệnh, xác thực không đáng tiền.”
Đường Mãn Kim nghe, không khỏi im lặng, trên cằm thịt run rẩy một chút, không có lại nói tiếp.
Trần Phong hướng bên cạnh Thẩm Nhạn Băng nhìn thoáng qua, hắn vừa rồi chủ động đi tìm Thẩm Nhạn Băng nói chuyện, kết quả Thẩm Nhạn Băng thần sắc lạnh lùng, cũng không có phản ứng hắn. Trần Phong có chút không thú vị, đành phải liền rời đi.
Lúc này Thẩm Nhạn Băng đứng tại dọc theo quảng trường trên vách đá, tay vịn đại kiếm, có gió núi vù vù mà đến, gợi lên quần áo của nàng, nhìn qua tựa như mờ mịt tiên nhân.
Mà tại một bên khác, Dương Cảnh Thiên đang theo dõi Trần Phong, thần sắc hờ hững bên trong lộ ra oán độc.
Cánh tay trái của hắn, đã biến mất không thấy gì nữa, vốn là có thể nối liền, nhưng là rất đáng tiếc, Trần Phong ngày ấy, trực tiếp đem hắn cánh tay trái xoắn thành vỡ nát, căn bản là không cách nào tục tiếp.
Hiện tại Dương Cảnh Thiên, duy nhất kỳ vọng chính là về sau đăng lâm đến cảnh giới càng cao hơn, một lần nữa rèn đúc **.
Chỉ là mấy ngày thời gian, Dương Cảnh Thiên tựa hồ liền già đi rất nhiều, thần sắc vắng lặng, râu ria xồm xoàm. Nhưng là khiến người ta run sợ chính là, khí thế của hắn, so trước đó càng lạnh lẽo hơn thuần túy, tu vi vậy mà giống như là tiến rất xa đồng dạng.
Trần Phong nhìn hắn một cái, nhíu mày.
Hắn cảm giác, Dương Cảnh Thiên trải qua ba ngày trước kia bại một lần về sau, tựa hồ ngược lại có đột phá, đây chính là cái đại phiền toái.
Lúc này, có nội tông trưởng lão tới thông tri, để lần này tiến vào người mới bảng năm mươi vị trí đầu, theo thứ tự tiến vào đại điện.
Trần Phong làm người mới bảng thứ nhất, ' bị đám người tôn làm đại sư huynh, có được cái thứ nhất tiến vào đại điện đặc quyền.
Đại điện bên trong, tông chủ quan Nam Thiên ở giữa cao tọa, trừ cái đó ra còn có mấy cái Thái Thượng trưởng lão cũng tại.
Năm mươi người đứng đầu tiến vào đại điện về sau, quan Nam Thiên không có bất kỳ cái gì nói nhảm, lập tức tuyên bố tiến hành ban thưởng, trước cho năm mươi vị trí đầu người đều cấp cho nên được ban thưởng, cùng nói cho bọn hắn có thể đi võ kỹ các chọn lựa võ kỹ công pháp. Sau đó chính là đối trước hai mươi tên ban thưởng, sau đó là đối mười hạng đầu.
Trần Phong đạt được ba cái Tụ Khí Đan, đạt được bên trên võ kỹ các tầng hai cùng ba tầng riêng phần mình chọn lựa một môn võ kỹ tư cách, cùng tham gia ngày mai tổng bảng lớn cuộc thi xếp hạng tư cách.
Mười hạng đầu trừ thu hoạch được những phần thưởng này bên ngoài, còn có thể có được một tòa động phủ.
Quan Nam Thiên khẽ cười nói: “Đoán chừng các ngươi trước đó hẳn là từ Triệu Đoạn Lưu trong miệng đạt được tin tức này, mỗi người các ngươi là có thể có được một tòa động phủ, nhưng là toà động phủ này, tông môn sẽ không trực tiếp cho các ngươi, các ngươi muốn liền tự mình đi lấy, mình đi đoạt.”
Nói, tay hắn bỗng nhiên vung lên, trong không khí lăng không xuất hiện một bộ cực kỳ tinh vi rất thật địa đồ, chính là Càn Nguyên trong tông trong tông, chung quanh là trong trăm dặm địa đồ.
Hạ Ngôn mở bọc hành lý bên người thoáng tìm một chút liền tìm được hai hộp gấm đựng Khí Huyết Đan kia.
Triệu Mạnh cùng Trương Long vẫn chưa nhìn thấy những vật phẩm bên trong bọc hành lý của Hạ Ngôn. Những đan dược này đều được cất trong hộp gấm và hộp ngọc, kim phiếu tuy rằng được vứt tùy ý trong bọc hành lý, nhưng Trương Long cùng Triệu Mạnh cũng không có đưa tầm mắt đi nhìn vào bọc hành lý của Hạ Ngôn.
“Khí Huyết Đan chữa thương mặc dù hiệu quả phi phàm. Tuy nhiên đây dù sao cũng chỉ là Khí Huyết Đan nhất phẩm, cũng không biết có thể nhanh chóng chữa khỏi thương thế cho Trương Long hay không. “
Hạ Ngôn trong lòng cũng không chắc chắn lắm.
Tuy nhiên, mặc kệ như thế nào, sau khi sử dụng Khi Huyết Đan, thương thế của Trương Long khẳng định sẽ tốt hơn.
– Dược phẩm ta đã nấu xong rồi, Trương Long! Mau uống thuốc đi.
Bạch Nhị mới vừa rồi đi chuẩn bị thuốc, bước nhanh tiến vào, trên mặt lộ ra biểu tình rạng rỡ.
Đã rất nhiều ngày trôi qua, Bạch Nhị cùng chưa từng cười. Mấy ngày vừa rồi vì trị liệu thương thế cho Trương Long, Bạch Nhị cùng là hao tâm tổn lực quá độ. Với tính cách vui tươi lạc quan của nàng, hẳn là nụ cười luôn đọng trên môi mới phải.
Nhưng Trương Long cùng Triệu Mạnh những ngày gần đây hầu như không thấy vẻ mặt Bạch Nhị tươi cười, cho dù là cười, cũng rất miễn cưỡng. Đa số thời gian khuôn mặt Bạch Nhị cùng đều sầu lo lắng.
Hôm nay Hạ Ngôn đến, Bạch Nhị mới trở lại vẻ tươi cười thư thái trước kia, nụ cười vẫn đang nở trên môi.
-Ừ!
Trương Long lên tiếng.
Hạ Ngôn nhìn thấy dược phẩm mà Bạch Nhị bê tới chỉ là một bát nước thuốc màu đen, một cỗ hương vị đặc biệt chậm rãi lan tỏa trong không khí.
“Chờ Trương Long uống xong bát thuốc này, ta mới đưa đan dược này ra. “ Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng:
“Có lẽ dược phẩm phối hợp với đan dược sẽ có hiệu quả tốt hơn cũng không biết chừng. “
Dược phẩm trong bát cũng không nhiều, Trương Long uống một hơi liền cạn. Hương vị mặc dù không dễ chịu, tuy nhiên Trương Long cũng chưa từng nhăn mày nhăn mặt một lần.
– Hạ Ngôn! Ca ca ta hắn là sắp trở lại rồi. Tối nay ngươi. bằng không ta dẫn ngươi tới tửu lâu nghỉ lại đi.
Bạch Nhị nhìn ngôi đình rách nát một chút rồi nói, đây vốn chỉ là một ngôi từ đường đã bị bỏ hoang, vẻ mặt nàng lại chợt hơi hơi ửng đỏ, nhìn lúc này phi thường xinh đẹp đáng yêu.
– Chờ Bạch Hoa trở về năm người chúng ta cùng tới tửu lâu ở đi.
Hạ Ngôn cười nói với Bạch Nhị.
Hạ Ngôn cùng không thiếu tiền, nhìn thấy đám người Trương Long ở nơi này, Hạ Ngôn đương nhiên sẽ không keo kiệt một chút tiền bạc này.
Ở tửu lâu có thể xài hết bao nhiêu tiền? Cho dù mua một tiểu viện tốt một chút cũng chỉ mấy ngàn kim tệ. Khi mấy người Bạch Nhị bán tiểu viện cũ kia đi, khẳng định sẽ cần phải mua lại một cái khác.
-Hả?
Nghe vậy, Trương Long giật mình, miệng mở lớn hô to một tiếng.
– Như vậy phải cần bao nhiêu tiền chứ? Hơn nữa, chung quy cũng không thể ngày nào cũng ở tửu lâu được. Hạ Ngôn! Ngươi đừng kêu ta đi tới nơi đó, nơi này cũng rất tốt.
Trương Long trợn mắt nói.
Hạ Ngôn cười đáp:
– Ngươi chịu khó kiên trì một chút, ở tửu lâu cùng không phải ở lâu, ngày mai chúng ta đi mua một tiểu viện mới để ở.
– Sao cơ?
Ngay cả Triệu Mạnh luôn bảo trì trầm mặc từ đầu đến giờ, nghe được những lời này của Hạ Ngôn cũng không kìm nổi giật mình lên tiếng, trong hai mắt hào quang kinh ngạc chớp động.
Bọn họ tự nhiên nghe ra được Hạ Ngôn là muốn mua giúp bọn hắn một tiểu viện. Nhưng mua tiểu viện vậy cần tiêu phí mấy ngàn kim tệ. Bốn người bọn họ nhận nhiệm vụ dong binh, nếu vận khí tốt một tháng cùng có thể thu được ba đến bốn mươi kim tệ mà thôi. Muốn mua một tiểu viện, cho dù tiện nghi thấp một chút, bọn họ cũng phải làm trên sáu bảy năm mới đủ.
– Các ngươi đừng cự tuyệt, nói thật, chút tiền đó với ta mà nói không tính cái gì. Cho nên, các ngươi cũng đừng quá bận tâm. Tiền tài ta cũng không coi trọng, ta coi trọng chính là tình nghĩa.
Hạ Ngôn lên tiếng chặn lời mọi người, đỡ để bọn họ nói thêm gì nữa.
– Còn nữa, ta nơi này có hai khỏa Khí Huyết Đan chữa thương. Trương Long! Ngươi dùng thử xem có thể giúp cho thương thế tốt hơn sớm một chút hay không.
Hạ Ngôn lấy ra hộp gấm vừa tìm lúc này đưa tới phía trước, Triệu Mạnh có chút đờ đẫn tiếp nhận hộp gấm.
Đan dược bọn họ cũng từng thấy qua, chính là thấy con cháu những đại gia tộc mang theo bên người phòng bất trắc. Nhưng bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng được dùng, thậm chí ngay cả nghĩ tới cũng chưa từng nghĩ.
Bọn họ chỉ là dong binh bình thường, Bạch Hoa cũng chỉ mới là dong binh nhị cấp. Nhiệm vụ có thể tiếp nhận đều là nhiệm vụ đơn giản nhất cấp, nhị cấp. Căn bản kiếm không được bao nhiêu tiền.
– Đan dược. Khí Huyết Đan!
Bạch Nhị thì thào nói.
– Là Khí Huyết Đan nhất phẩm, hiệu quả so với dược phẩm tốt hơn nhiều lắm. Trương Long! Ngươi hiện tại liền dùng đi.
Hạ Ngôn cười nói.
Đan dược này là chính hắn luyện chế ra.
– Việc này. cũng quá.
Trương Long nói cũng có chút nghẹn ngào.
Cũng phải nói bốn người bọn họ cùng Hạ Ngôn không tính là thân quen. Mặc dù khi ở trong Tội Ác Sâm Lâm từng đồng sinh cộng tử một đoạn thời gian, nhưng phần ân tình mà Hạ Ngôn dành cho bọn họ lúc này thật sự không thể diễn tả bằng ngôn từ được.
Nếu là người bình thường, mặc dù có đan dược, sợ rằng cũng sẽ không thể lấy ra cho bọn họ sử dụng đâu?
– Trương Long! Nếu Hạ Ngôn đã nói vậy, ngươi hãy dùng đi!
Triệu Mạnh thấp giọng nói một câu, cầm một hộp gấm rồi mở ra, từ trong đó lấy ra một đan dược màu đỏ.
Ở cách đó không xa, những người lưu lạc kia đều sợ hãi nhìn về phía bên này.
Đám người Bạch Nhị là dong binh, là người tu luyện. Mà những người dân du cư này cũng chỉ là người thường, bọn họ sợ hãi người tu luyện đó là chuyện rất bình thường.
– Trương Long! Mau ăn đi.
Bạch Nhị cũng nói thêm vào.
– Được! Hạ Ngôn huynh đệ, phần ân tình này, Trương Long vĩnh viễn không quên. Trương Long khí khái nói lớn.
Hạ Ngôn mỉm cười, cũng không nói thêm điều gì.
Sau khi dùng Khí Huyết Đan, khí sắc Trương Long nháy mắt liền trở nên hồng nhuận, hiệu quả cực nhanh, khiến Triệu Mạnh cùng Bạch Nhị có chút phản ứng không kịp. Hạ Ngôn nhìn Trương Long thầm nghĩ:
“Dược hiệu mới chỉ bắt đầu, có lẽ sau nửa canh giờ Trương Long sẽ có chuyển biến tốt đẹp rõ ràng hơn. “
Tuy rằng không phải đan dược cao phẩm, nhưng hiệu quả đồng dạng cũng kinh người. Nếu là Khí Huyết Đan đã ngoài tam phẩm, chỉ sợ sau nửa canh giờ Trương Long liền có thể khôi phục sức chiến đấu.
Dần dần, trong cơ thể Trương Long bắt đầu có từng đợt thanh âm truyền ra. Kinh mạch cũng dần dần nổi lên, trên làn da trần đều có thể thấy được rõ ràng.
– Bạch Nhị, Triệu Mạnh!
Lúc này, từ sau lưng mọi người truyền tới một tiếng gọi. Mấy người Hạ Ngôn đều xoay người lại.
– Là Bạch Hoa đã trở lại!
Hạ Ngôn nhìn thấy Bạch Hoa từ phía xa tới gần. Bạch Hoa mặc một bộ y phục vải gai màu đen, sau lưng đeo vũ khí của mình, trên mặt cũng có một tia mệt mỏi.
Hiển nhiên công việc của hắn cũng không thoải mái.
-Ca!
Bạch Nhị thấp giọng hô lên một tiếng.
Bởi vì lúc này Trương Long dường như đang tự hành chữa thương, cho nên Bạch Nhị cùng không dám lên tiếng quá lớn, sợ ảnh hưởng đến Trương Long.
– Ca ca, huynh xem ai đây!
Bạch Nhị cười chỉ vào Hạ Ngôn.
Bạch Hoa cùng nhìn thấy có thêm một người, vốn đang phiền muộn, lại nghe Bạch Nhị nói như vậy, liền cẩn thận quan sát.
– Là Hạ Ngôn?!
Bạch Hoa bỗng nhiên nói lớn hơn, tròng mắt lồi ra. Đúng như lời Bạch Nhị đã nói, khi Bạch Hoa nhìn thấy Hạ Ngôn khẳng định sẽ chấn động. Tình hình hiện tại quả thật như thế.
– Đại ca, đừng nói lớn quá. Trương Long vừa rồi dùng Khí Huyết Đan của Hạ Ngôn huynh đệ, dược lực đang có tác dụng.
Triệu Mạnh vội vàng hạ giọng nói.
Bạch Hoa xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Trương Long, quả nhiên đúng như vậy.
– Hạ Ngôn! Ngươi tại sao lại đến thành Hoa Thanh?
Bạch Hoa thấp giọng ngạc nhiên vui mừng nhìn Hạ Ngôn hỏi.
Hạ Ngôn cười thuật lại một chút chuyện mình vừa trải qua ở thành Hoa Thanh, sau đó trùng hợp gặp được Bạch Nhị đang mua thuốc, rồi cùng nhau đi tới nơi này.
– Hạ Ngôn! Ngươi là dong binh tứ cấp?
Bạch Hoa nhìn thấy tấm huy chương cũng đồng dạng giật mình. Hạ Ngôn nhướng mày thầm nghĩ:
“Xem ra thân phận dong binh tứ cấp cũng có chút khoa trương rồi. “
Hạ Ngôn liền tháo tấm huy chương xuống bỏ vào trong ngực áo. Lúc này Bạch Nhị cũng không còn ngăn cản, chỉ vừa nhìn vừa cười.
– Vận khí tốt thôi, hoàn thành một nhiệm vụ độ khó cao liền lập tức tăng tới tứ cấp. Hạ Ngôn cười nói.
Trong khi mọi người nói chuyện, Trương Long rốt cục dần dần khôi phục nước da bình thường, tiếng vang kỳ dị trong cơ thể cũng dần dần cũng ngừng lại.
Trương Long mở lớn hai mắt, tinh quang lóe ra, thần thái phấn chấn, thần sắc so với trước đó tốt hơn rất nhiều.
– Trương Long! Cảm giác thương thế sao rồi?
Bạch Hoa hỏi.
-Ừ?
Trương Long thử sờ sờ nơi bụng mình, rồi sau đó mừng rỡ nói:
– Ngực không ngờ không còn đau nữa, chuyện này. đan dược này thật quá lợi hại!
Trương Long nói xong liền muốn đứng dậy.
– Đừng!
Triệu Mạnh khẩn trương hô lên, vừa định ngăn cản Trương Long lại, hắn lo lắng Trương Long lộn xộn có thể khiến thương thế nặng hơn, nhưng hắn vẫn chậm một bước.
Trương Long vừa đứng lên, mặc dù có chút yếu ớt, nhưng thật sự đã đứng lên. Mấy ngày nay luôn nằm một chỗ, với tính cách hào sảng của Trương Long sớm đã chán nản đến mức không muốn sống nữa.
Hiện tại có thể đứng lên, Trương Long đương nhiên vui vẻ hơn so với bất cứ người nào.
– Ha ha ha! Hạ Ngôn huynh đệ! Ngươi xem này, thật tốt quá! Chà chà, đan dược này rất thần kỳ rồi. Ta hiện tại bước đi cũng không có vấn đề gì.
Trương Long thử bước đi mấy bước, tuy nhiên vẫn còn có chút không vững.
Bất quá đám người Triệu Mạnh, Bạch Nhị, Bạch Hoa đều kinh ngạc nhìn Trương Long tự do hoạt động, trong lúc nhất thời không biết nên nói điều gì.
– Đi! Chúng ta tim một tửu lâu ăn một bữa thật no trước đã, sau đó ở lại một chỗ nào đó, ngày mai nói chuyện sau.
Hạ Ngôn cười nói với mấy người.
– Tốt!
Mấy người đều gật mạnh đầu.
Năm người cùng rời khỏi căn miếu đổ nát.
Mà những dân du cư này chờ sau khi mấy người rời đi, mới bắt đấu nghị luận.
Bọn họ tuy rằng nghèo khổ, nhưng cùng không ngốc, bọn họ cũng biết vừa rồi là chuyện gì xảy ra.
Bọn họ đều biết người mới tới hôm nay rất lợi hại, hơn nữa dường như rất có tiền. Xuất ra khỏa đan dược gì đó không ngờ lập tức cứu sống một người sắp phải chết.
Theo những người này thấy Trương Long chính là sắp phải chết.
Năm người Hạ Ngôn đi tới chính là tửu lâu Bạch Nhị ở, quy mô cũng không lớn, tuy nhiên không gian bên trong cũng không tệ lắm.
Bởi vì đã qua thời gian ăn cơm, trong tửu lâu không còn khách khứa gì. Năm người Hạ Ngôn tìm một bàn gần cửa sổ rồi theo thứ tự ngồi xuống. Mọi người đều rất hào hứng.
– Ta muốn uống một ngụm rượu thật lớn, ăn một khối thịt thật to.
Trương Long kích động nói.
Tiểu nhị tửu lâu vội vàng chạy lại chờ mấy người gọi món ăn.
– Hạ Ngôn, ngươi gọi thức ăn đi!
Bạch Nhị đưa thực đơn cho Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn tiếp nhận thực đơn, tùy ý nhìn một chút. Đều là đồ ăn giá cả có chút bình dân. Đa số đều là mấy chục tiền đồng. Món đắt tiền nhất cũng chỉ mấy ngân tệ.
Hạ Ngôn trực tiếp khép thực đơn lại, nói với tiểu nhị:
– Trong tửu lâu của ngươi chuyên nấu những món gì, mỗi một món đều đưa lên một phần.
Tiểu nhị vừa nghe xong còn tưởng rằng lỗ tai mình nghe lầm, chớp chớp mắt nhìn Hạ Ngôn một chút, sau khi xác định không phái mình nghe sai, lúc này mới rất nhanh lên tiếng đáp ứng. Rồi sau đó vội vàng xoay người rời đi.
Người bước vào là Dạ Đình Sâm.
Bất ngờ vì người tới là hắn, Nhạc Yên Nhi ngừng thở, những lời còn lại đều không thốt lên được, cô chỉ nói thầm:
– Dạ Đình Sâm…
Nghe thấy cô gọi tên mình, Dạ Đình Sâm cũng ngẩn người, rõ ràng hắn không hề nghĩ tới việc cô đã tỉnh lại.
Nhưng hắn chỉ ngẩn ra trong thoáng chốc rồi mau chóng bước tới bên giường, nhấn chiếc chuông trên đầu giường.
Hắn không kịp trách cứ vì sao Nghiêm lão thông báo với mình muộn như vậy mà vội túm lấy tay cô, nhìn khắp một lượt bằng ánh mắt cháy bỏng, ngay cả giọng nói luôn bình tĩnh lạnh lùng giờ cũng có vẻ run run.
– Còn thấy khó chịu không? Đau đầu không? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không? Đau bụng không? Chân có bị thương không?
Nhạc Yên Nhi bị hắn hỏi đến choáng váng, cô vốn vừa tỉnh, thể lực có hạn lại bị hắn giày vò như vậy thì choáng đến không biết đâu là nam đâu là bắc.
– Em… em không sao…
Lời chưa dứt, cô đã bị Dạ Đình Sâm bất ngờ ôm chầm lấy.
Vòng tay rộng lớn của hắn lập tức giam chặt cô vào lòng, hơi thở hắn vẫn bá đạo như trước, nó tràn ngập khắp nơi khiến hô hấp của Nhạc Yên Nhi trở nên rối loạn.
Dạ Đình Sâm chẳng nói gì, hắn cứ ôm chặt cô như thế, như sợ cô sẽ biến mất.
Nhạc Yên Nhi dựa trong ngực hắn, cô có thể nghe được nhịp tim đập loạn đầy bất an của Dạ Đình Sâm.
Dạ Đình Sâm đang sợ hãi ư?
Nhạc Yên Nhi hỏi:
Hắn nói rồi ôm cô càng chặt.
Dạ Đình Sâm như đứa bé tham lam hơi thở của cô, lần đầu tiên hắn cảm thấy ôm lấy cô có thể khiến người khác an tâm như vậy.
Mỗi một giây cô hôn mê, hắn đều cảm thấy như mình sắp phát điên.
Dù bác sĩ đã cam đoan nhiều lần rằng Nhạc Yên Nhi không xảy ra vấn đề nghiêm trọng gì, thế nhưng hắn vẫn bất an, thậm chí còn chẳng có tâm tình đến công ty.
Mấy hợp đồng tiền tỷ tạm gác lại, hắn cũng không quan tâm.
Nhạc Yên Nhi tỉnh là tốt, cô bình yên là tốt.
Chẳng mấy chốc, bác sĩ cũng tới, không ngờ sẽ thấy tình cảnh như vậy, xấu hổ đứng nguyên tại chỗ.
Dạ Đình Sâm nghe thấy tiếng bước chân mới từ từ buông Nhạc Yên Nhi ra.
Ánh mắt hắn lại trở về với vẻ lạnh lùng như cũ, hắn nhìn bác sĩ, khí thế không giảm:
– Còn không mau tới kiểm tra cho cô ấy.
Bác sĩ bị nhìn như vậy thì run lên, âm thầm kêu khổ mà chân thì mau bước về phía trước.
Căn cứ vào kết quả kiểm tra, Nhạc Yên Nhi không xảy ra vấn đề gì lớn, lúc trước cô chỉ bị sốc do cảm nắng, bây giờ đã khỏi, nhưng do tâm lý bị đả kích nặng nề nên cần tĩnh dưỡng vài hôm, lại thêm hôn mê một ngày một đêm nên cần truyền hai bình đường gluco.
Được Dạ Đình Sâm đồng ý, bác sĩ lập tức lấy kim tiêm và nước truyền ra rồi tự tay truyền cho Nhạc Yên Nhi.
Bác sĩ vừa xoa cồn i-ốt để chuẩn bị cắm kim truyền thì lại nghe thấy Dạ Đình Sâm nói:
– Nếu làm cô ấy đau thì tự gánh lấy hậu quả.
Bác sĩ khóc không ra nước mắt.
Làm gì có chuyện tiêm không đau?
Nhưng bác sĩ không dám phản bác, đây là chủ tịch LN, một tập đoàn đa ngành nghề, có cổ phần ở bệnh viện này, nếu hắn không hài lòng thì mình cũng khỏi phải ở lại thành phố A này nữa.
Bác sĩ vốn đã sợ, giờ nghe lời này của Dạ Đình Sâm lại càng thêm khốn khổ, tay cầm kim run rẩy không ngừng.
Dạ Đình Sâm thấy thế thì nhíu chặt mày.
Tay run thế kia còn cắm kim kiểu gì được?
– Này…
Dạ Đình Sâm đang muốn nổi cáu, Nhạc Yên Nhi liền cướp lời:
Sợ khí thế của Dạ Đình Sâm, bác sĩ ‘tôi’ tới nửa ngày vẫn nói không thành câu.
Nhạc Yên Nhi cười hiền:
– Không sao đâu, bác sĩ cứ làm đi.
Bác sĩ cắn môi, cắm kim vào mu bàn tay cô.
Không vào được mạch máu.
Dạ Đình Sâm nổi giận.
Cũng may Nhạc Yên Nhi nhanh chóng dùng bàn tay còn lại để kéo tay hắn.
Dạ Đình Sâm cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên tay, hắn cũng bình tĩnh lại.
Dù không nghe thấy giọng điệu răn dạy theo dự đoán, nhưng ánh mắt lạnh lùng phía sau cũng đủ khiến bác sĩ gai người.
Trên trán ông ta đã đổ mồ hôi, thế nhưng không dám giơ tay lên lau, dù đã cầm dao phẫu thuật tới hai mươi năm nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy áp lực như vậy.
Nhưng kim truyền vẫn phải cắm, bác sĩ ổn định lại, đâm kim thêm lần nữa, cuối cùng cũng được.
Nhạc Yên Nhi thấy bác sĩ lộ vẻ hớn hở ra mặt, cô nghi ngờ nếu không có Dạ Đình Sâm ở đây, có lẽ bác sĩ sẽ còn nhảy lên hoan hô mất.
Xong đâu đó, bác sĩ dặn dò vài điều cần lưu ý rồi dẫn y tá đi.
Nghiêm lão rất hiểu ý, ông theo sau họ ra ngoài, thậm chí còn đóng cửa lại.
Ngay lập tức, trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí có vẻ đông cứng bởi lẽ trước khi Nhạc Yên Nhi hôn mê, họ đang rất căng thẳng, bây giờ chẳng ai biết mở lời ra sao.
Nhạc Yên Nhi chần chừ một lát rồi xoa bụng, ngượng ngùng nói:
– Dạ Đình Sâm, em… hơi đói rồi.
Nghe thế, hắn lập tức bước sang một bên, lấy chiếc hộp giữ ấm ra:
– Đây là cháo vừa nấu lúc sáng, vẫn nóng đấy, em nếm thử đi.
Nhạc Yên Nhi ngạc nhiên:
Trong nháy mắt, Nhạc Yên Nhi cảm thấy lòng mình ấm áp, cô nhớ tới những lời Nghiêm lão vừa nói thì muốn khóc lên.
Tay cô đang phải truyền nên Dạ Đình Sâm giúp cô lắp bàn trên giường, đặt hộp giữ ấm lên.
Lúc Dạ Đình Sâm làm những việc này, Nhạc Yên Nhi nhận thấy lòng bàn tay trái của hắn có băng gạc, phía ngoài còn có máu rỉ ra.
Cô giật mình, vội vàng túm lấy tay hắn nhưng không dám nắm mạnh, hỏi:
– Tay anh sao thế? Anh bị thương à?
Hôm đó, Anjoye dùng dao đâm nhưng bị hắn nắm được lưỡi, vậy nên mới có vết thương này.
Dạ Đình Sâm không muốn để cô lo lắng nên khẽ rút tay về:
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc.
Lúc mình hôn mê, Dạ Đình Sâm cũng lo lắng vậy ư?
Nhạc Yên Nhi cảm động muốn chết rồi.
Hắn khẽ gật đầu:
– Sợ đồ mua bên ngoài không hợp khẩu vị em nên tôi tự nấu, em nếm xem thế nào.