Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 945: Dám rời đi thật sao


Diệp Mặc tìm một chỗ yên tĩnh, bố trí một trận pháp, bắt đầu xem xét chiến lợi
phẩm của mình. Lấy được mấy món đồ trong nhẫn Kim Đan đều là dược liệu, toàn
bộ được Diệp Mặc phân loại cất vào nhẫn, chỉ cần là dược liệu hơi quý báu một
chút, đều được Diệp Mặc cất vào thế giới trang vàng.

Một đống lớn linh thạch và đan dược, còn có pháp bảo linh khí đều được Diệp
Mặc tập trung lại xếp thành một đống. Ngoại trừ cái kéo đầu cá sấu kia và vải
ngũ sắc ra, thì những đồ vật còn lại Diệp Mặc đều thả cùng một chỗ chuẩn bị
bán ra.

Về phần khoáng thạch, cái quý nhất chính là chiếm được một khối Huyễn Dương
chân kim và một khối Tinh Thần Sa cao cấp. Trừ số đó ra, thu hoạch lớn nhất
chính là giết chết tên tu sĩ Kim Đan viên mãn kia.

Không nói tới tấm vải ngũ sắc kia của gã rất lợi hại, linh thạch bậc cao trong
nhẫn của gã còn có bốn trăm ngàn, đây không phải thứ chủ yếu nhất, cái khiến
Diệp Mặc khiếp sợ chính là các loại linh thảo trong nhẫn của gã đã chất thành
đống, gần như còn nhiều hơn so với chính mình, chỉ có điều số lượng linh thảo
quý hơi ít mà thôi. Diệp Mặc biết rằng, nếu hắn không đi tới sơn cốc sương mù
kia, hắn cũng không có khả năng có nhiều linh thảo quý như vậy.

Khi Diệp Mặc thấy có hơn một trăm bảy mươi viên linh tinh, lập tức hiểu vì sao
người kia lại giàu như vậy rồi, y tuyệt đối là cướp được từ rất nhiều tu sĩ
trong Linh Tủy Trì. Diệp Mặc ước chừng trên người y có khoảng một trăm khối
linh tinh, nhưng bây giờ lại có hơn một trăm bảy mươi, chứng tỏ y không phải
chỉ giết một hai người.

Tuy nhiên đây đối với Diệp Mặc mà nói không có chút áp lực nào, lúc này hắn
đem toàn bộ mấy thứ này phân loại ra, linh thạch bậc cao có tới một triệu năm
trăm viên, linh thạch bậc trung khoảng hai triệu, linh thạch bậc thấp có nhiều
nhất, gần tới ba triệu.

Diệp Mặc gần như có thể khẳng định, ở trong tu sĩ Kim Đan, hắn tuyệt đối là
một kẻ có tiền.

Sau khi thu dọn xong mấy thứ này, Diệp Mặc chỉ tùy ý tìm một ít linh dược, hắn
biết 'Sa Nguyên dược cốc’ sắp kết thúc.

Còn có mấy ngày nữa, Diệp Mặc cố ý luyện chế ra mấy trận bàn cấp hai, bao gồm
trận bàn phòng ngự, và bốn trận bàn công kích. Tuy rằng Diệp Mặc rất muốn
luyện chế ra trận bàn cao cấp hơn, nhưng nguyên liệu của hắn có hạn, luyện chế
trận bàn cao cấp thứ hai, so với bố trí trận pháp còn khó khăn hơn.

Hắn biết đối với hắn mà nói, nguy hiểm nhất không phải ở 'Sa Nguyên dược cốc”,
mà là thời điểm đi ra ngoài mới là nguy hiểm nhất.

Không nói tới Kế Trí Nguyên 'Quỷ Tiên phái’đại diện cho đám tu sĩ bị hắn thu
phí qua đường, chính là cái tên mặt mướp đắng khẳng định sẽ chờ hắn, cái tên
mặt mướp đắng kia, Diệp Mặc cũng không sợ, chỉ có điều hắn sợ chính là sau tên
mặt mướp đắng kia còn có người chống lưng.

Lúc này cách Diệp Mặc mấy ngàn dặm, một gã tu sĩ Kim Đan khuôn mặt mướp đắng
sắc mặt vô cùng âm trầm, bởi vì mặt âm trầm, nên khuôn mặt của y giống như một
quả mướp đắng.

Y sau khi đi vào ngoại trừ thu thập được một ít dược liệu ra, còn phải làm một
việc quan trọng, chính là giết chết Diệp Mặc, sau đó lấy hết toàn bộ những thứ
trên người Diệp Mặc, đây là lời nhắn nhủ của Phong trưởng lão ở 'Tiên bảo
lâu’.

Ý của Phong trưởng lão là, Diệp Mặc chừng ấy tuổi, tu vi như thế mà lại đoạt
được vị trí đệ nhất luyện đan danh nhân đường, hiển nhiên trên người có dấu bí
mật.

Vốn y nghĩ đến đây là một việc rất đơn giản, bởi vì y đã làm ký hiệu thần thức
trên người Diệp Mặc. Nhưng sau khi tiến vào 'Sa Nguyên dược cốc’, y chẳng
những không tìm được Diệp Mặc, mà ngay cả tay sai của y, tên Hạ lão đại kia
cũng biến mất không thấy.

Sự tình nắm chắc chưa hoàn thành, khiến sắc mặt tên tu sĩ Kim Đan mặt mướp
đắng này vô cùng khó coi, y biết mình không hoàn thành được nhiệm vụ, vị trí
của y ở trong mắt Phong trưởng lão sẽ bị giảm bớt.

Tuy rằng y không cam lòng, nhưng y cũng biết thời gian đã đến.

Thời gian đúng là đã đến, ánh sáng trắng hiện lên trên cơ thể mỗi người, tất
cả tu sĩ bên trong Sa Nguyên dược cốc đều bị đưa ra ngoài.

Diệp Mặc từ 'Sa Nguyên dược cốc’ vừa mới bước ra, đã nhìn thấy một đống người
chen chúc ở cửa thung lũng, lúc này quầy hàng ở ngoài thung lũng nhiều hơn so
với lúc trước, gần như ở phía trước mỗi quầy hàng đều treo một tấm biển lớn,
thu thập linh thảo, thu thập các loại nguyên liệu, Diệp Mặc không dám dùng
'Cửu Biến”, so với Kế Trí Nguyên, hắn càng sợ gặp hai lão hắc bạch kia, đó
chính là tu sĩ Hư Thần.

Thấy nhiều người như vậy, Diệp Mặc căn bản cũng không định dừng lại, lập tức
muốn trốn xa, chỉ có điều hắn vừa mới đi ra, liền bị một đám tiểu thương vô
cùng nhiệt tình vây lấy.

– Tôi là người làm của 'Vạn linh đường’…

– Tôi là 'Dược Đỉnh môn’, linh thảo của anh, chúng tôi sẽ thu mua với giá cao
nhất…

Sau khi Diệp Mặc chen ra khỏi đám người đó, một cô gái xinh đẹp chừng ba mươi
tuổi lại hiện ra ở trước mặt hắn

– Diệp Mặc, tôi biết ngay những người đó không làm gì được anh, anh quả nhiên
đã không để cho tôi thất vọng.

Diệp Mặc nhìn Liễu Nguyệt Đường đang đứng trước mặt, còn có ba sư muội ở phía
sau cô ta, trong lòng âm thầm đề phòng, miệng lại nói:

– Tôi chỉ là dựa vào chính mình vất vả kiếm tiền mà thôi, nếu tôi nói không
phải nhờ tôi, các cô cũng đã chết ở cái dược cốc ngập tràn sương mù đó rồi,
tôi nghĩ chắc chắn cô sẽ không tin.

Diệp Mặc có chút buồn bực rồi, nói thực lòng hắn đã thật sự giúp những người
kia, kết quả những người kia không tin hắn, đều muốn giết hắn, cướp đồ đạc của
hắn.

Nếu ngay từ đầu Diệp Mặc biết như vậy, hắn thà rằng không cần lộ phí linh
dược. Mặc dù là trong lúc vô ý làm chuyện tốt, cũng không mong được báo đáp,
nhưng bản thân mình sau đó thập tử nhất sinh, còn bị người ta đuổi giết, quả
thực không thể không tức giận. Nếu biết rằng hắn chỉ vì một chút linh thảo mà
mạo hiểm tính mạng của mình thì những linh thảo kia lại chẳng là cái thá gì?

Liễu Nguyệt Đường khẽ mỉm cười, nhưng không trực tiếp trả lời Diệp Mặc, hiển
nhiên cô cho rằng Diệp Mặc nếu có thể đi ra, cho dù là hắn không chữa trị
Truyền Tống Trận, các cô cũng có thể đi ra. Diệp Mặc nói cứu cô, đương nhiên
cô sẽ không tin.

Diệp Mặc không chút cảm xúc nói:

– Linh thảo thì không có, muốn động thủ thì nhanh lên, không động thủ tôi
phải đi.

Cô gái có tên Kỳ Kỳ nghe Diệp Mặc nói như vậy, bỗng nhiên ngắt lời nói:

– Diệp sư huynh, tôi tin lời anh nói đấy.

– Kỳ Kỳ? Em…

Cầm Mộ Tâm có chút kinh dị nhìn sư muội Kỳ Kỳ, các cô đều biết rằng sư muội Kỳ
Kỳ có một loại bản lĩnh, người khác nói thật hay nói dối, cô đều cảm nhận
được. Chẳng lẽ Diệp Mặc là nói thật, chẳng lẽ không có hắn, mấy người bọn họ
đều không ra được?

Kỳ Kỳ lại tiếp tục nói:

– Diệp sư huynh, anh đã hiểu lầm ý của sư tỷ rồi, 'Sa Nguyên dược cốc’ sau
khi mở cốc, bất cứ kẻ nào cũng không được phép động thủ ở trong này. Cho dù
muốn động thủ, cũng phải chờ ra khỏi nơi này rồi nói. Sư tỷ của tôi chỉ muốn
mời anh đi với chúng tôi tới 'Tiên dược cốc’ làm khách mà thôi, tuy rằng chúng
tôi sẽ không động thủ, nhưng một khi anh rời khỏi đây, người khác sẽ động thủ
đấy.

Diệp Mặc thần thức sớm đã nhìn thấy Kế Trí Nguyên, y lạnh lùng nhìn mình chằm
chằm, mặc dù không bước tới đây nhưng một khi mình rời đi, y tuyệt đối sẽ truy
sát mình. Ngoài ra, bên cạnh y còn có vài tên tu sĩ như hổ rình mồi đối với
hắn.

Diệp Mặc thần thức lại quét ra ngoài, không lâu sau hắn đã nhìn thấy tên tu sĩ
mặt mướp đắng kia. Chỉ có điều lúc này tên mặt mướp đắng kia cũng không nhìn
hắn, dường như ký hiệu nhận thức trên người hắn căn bản cũng không phải là
người đó làm.

Nhưng Diệp Mặc đã xác nhận người này sẽ gây bất lợi đối với hắn, làm sao có
thể tin tưởng thần thái bên ngoài của tên này. Huống chi hắn không phải một
lần cảm nhận được, người này đã dùng thần thức quét hắn.

Trừ lần đó ra, còn có một tu sĩ bị hắn đoạt đồ cũng đang chú ý hắn, chính là
Nguyễn Đình – Kim Đan tầng tám của Thần Kiếm tông.

Vượt ra ngoài dự liệu của Diệp Mặc chính là, khi Diệp Mặc quan sát người khác,
Chiết Thu Thủy – Kim Đan tầng năm của Song Tâm cốc không ngờ cố ý đi tới, ôm
quyền ân cần thăm hỏi Diệp Mặc nói:

– Anh Diệp, xin chào, tôi biết rất nhanh là có thể nhìn thấy anh Diệp, quả
nhiên là như vậy. Nếu anh Diệp có thời gian rỗi, có thể tới Song Tâm cốc làm
khách, tôi thật tâm khâm phục anh Diệp, đồng thời cũng cảm tạ ơn cứu mạng của
anh Diệp.

– Anh không có ý kiến đối với tôi ư?

Diệp Mặc kỳ quái nhìn Chiết Thu Thủy hỏi, chính mình đã lấy đi một nửa dược
liệu của y, mà y ngược lại dường như một chút ý kiến đối với hắn đều không có.

Chiết Thu Thủy cười ha hả nói:

– Không cần nói anh Diệp là vì cứu tôi một mạng, thì anh Diệp kinh giỏi như
thế, cũng là đối tượng mà tôi khâm phục, một chút dược liệu có sao chứ? Nói gì
đến ý kiến?

Diệp Mặc xác nhận Chiết Thu Thủy nói rất thật lòng, cũng gật đầu nói:

– Được, nếu tôi có thời gian rảnh, Diệp mỗ tôi nhất định sẽ đi tới Song Tâm
cốc một chuyến.

Thấy Chiết Thu Thủy rời đi, Liễu Nguyệt Đường lại đi lên nói:

– Diệp sư đệ, cậu quả thật không tầm thường, Chiết Thu Thủy cũng là một người
cao ngạo. Cậu lấy dược liệu của y, y lại vẫn tôn sùng cậu như thế.

Thấy Diệp Mặc dường như có chút mất kiên nhẫn, Liễu Nguyệt Đường lại khẽ mỉm
cười tiếp tục nói:

– Diệp sư đệ, 'Tiên dược cốc’ chúng tôi là thật lòng muốn mời cậu tới làm
khách, tuyệt đối không có ý khác. Hơn nữa, cậu hiện tại rời đi, Kế Trí Nguyên
tuyệt đối sẽ không bỏ qua cậu. Tuy nhiên, tôi tin tưởng anh ta không dám tìm
tới 'Tiên dược cốc’ chúng tôi đâu, cho dù cậu đắc tội 'Quỷ Tiên phái”, 'Tiên
dược cốc’ cũng sẽ không e ngại gì.

Vốn Diệp Mặc còn đang suy nghĩ có nên cùng Liễu Nguyệt Đường đi một chuyến đến
'Tiên dược cốc’ hay không, cho dù hắn lợi dụng trận bàn nên có chút không sợ
Kế Trí Nguyên, nhưng Kế Trí Nguyên dù sao cũng là người của tông môn năm sao.
Bất kể chính mình giết y hay không, đối với chính mình đều không có lợi. Huống
chi, một khi y đuổi giết mình, tuyệt đối sẽ không phải là một người.

Nhưng lời của Liễu Nguyệt đường nói hiển nhiên là phải bán một ân tình cho
hắn, ý tứ kia gần như thừa nhận Diệp Mặc sẽ đi cùng cô. Nếu Diệp Mặc không đi,
chỉ còn một con đường chết. Hơn nữa ngụ ý, “Tiên dược cốc’ còn vì Diệp Mặc mà
không tiếc đắc tội với 'Quỷ Tiên phái”, nếu như mình đi, nhất định phải thừa
nhận phần ân tình này của 'tiên dược cốc’.

Cầm Mộ Tâm nghe xong lời của đại sư tỷ nói, trong lòng cũng là than thầm, xem
ra cô vẫn tương đối hiểu Diệp Mặc đấy. Đại sư tỷ còn chưa làm gì đã muốn người
ta báo đáp ân tình rồi. Lấy tính cách của Diệp Mặc ngay cả sư phụ hắn cũng có
thể cự tuyệt, tuyệt đối sẽ không đi vào khuôn khổ đâu.

Quả nhiên, Cầm Mộ Tâm chỉ nghe thấy Diệp Mặc lạnh lùng cười nói:

– Vậy tôi xin cảm ơn ý tốt cuả Liễu sư tỷ rồi, nhưng tôi còn chưa cần một đám
phụ nữ đến bảo hộ mình, tạm biệt.

Nói xong Diệp Mặc lấy ra 'Tử Đao” trực tiếp xông lên trời, nháy mắt bị đám ánh
sáng tím mang đi xa.

Diệp Mặc nói những lời đó cũng không phải khinh thường 'Tiên dược cốc’, chỉ có
điều ý nghĩ áp chế hắn của Liễu Nguyệt Đường cũng quá rõ ràng, thật giống như
hắn căn bản không chịu nổi một kích, giống như thể không có cô bảo vệ, hắn
sống không nổi vậy.

Liễu Nguyệt Đường nhìn bóng lưng Diệp Mặc biến mất, thì thào tự nói một câu

– Hắn dám rời đi thật sao?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.