Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 944: Trao đổi


Nhưng bản thân Diệp Mặc không có mấy thiện cảm đối với Chính Nguyên Kiếm phái,
càng đừng nói tới việc này căn bản không có bất cứ quan hệ nào đến sư tỷ. Lúc
trước khi hắn đánh nhau với Lý Bách Sâm, người phụ nữ này cũng không đi ra, đã
nói lên cái mạng nhỏ của hắn ở trong mắt người phụ nữ này căn bản cũng không
là cái gì.

Nói cách khác, trong mắt người phụ nữ này chỉ có chính cô ta.

Diệp Mặc lập tức không thấy hứng thú, hắn không muốn tiếp tục nói với người
phụ nữ này nữa, một chút ý tứ hỏi han hắn đều không có.

Thấy Diệp Mặc dường như có ý muốn rời đi, Phó Y Sương lại đột nhiên nói:

– Nếu anh giết Lý Trường Sinh rồi, chắc là đã chiếm được 'Huyễn vân lục đao'?
Tôi biết 'Huyễn vân lục đao' của Lý gia ở trên người Lý Trường Sinh, người
khác đều không có tư cách.

– Cô có ý gì?

Diệp Mặc giọng điệu trở nên lãnh đạm, tuy rằng hắn căn bản không xem trọng
'Huyễn vân lục đao', nhưng người phụ nữ này hỏi chuyện này, nói không chừng cô
có ý định đối với 'Huyễn vân lục đao'.

Phó Y Sương dường như nhìn thấy Diệp Mặc đề phòng, lập tức nói:

– Anh không cần lo lắng, tôi sở dĩ quan tâm 'Huyễn vân lục đao' như vậy, đó
là bởi vì 'Huyễn vân đao pháp' này vốn là của Phó gia chúng tôi đấy.

Nghe xong lời Phó Y Sương nói, Diệp Mặc đương nhiên đã biết Phó Y Sương tại
sao muốn giết Lý Bách Sâm rồi. Lúc trước khi hắn có được ba đao cuối cùng của
'Huyễn vân cửu đao', liền đoán 'Huyễn vân lục đao' này không phải đao pháp của
Lý gia, hiện tại xem ra quả nhiên là như vậy, chỉ là không nghĩ đến, Huyễn vân
đao pháp không ngờ là của Phó gia. Tuy nhiên xem ra, 'Huyễn vân đao pháp' này
cũng không hoàn toàn là của Phó gia. Nói cách khác 'Huyễn vân đao pháp' không
phải của Lý gia, nhưng cũng không phải của Phó gia.

– Mấy trăm năm trước. Huyễn vân đao pháp là một quyển đao kỹ mà Phó gia chúng
tôi có được, sau đó bị Lý gia giết cả nhà Phó gia và cướp nó đi. Việc duy nhất
mà những hậu bối Phó gia như chúng tôi cần phải làm, chính là đoạt lại Huyễn
vân đao pháp và báo thù.

Phó Y Sương giọng điệu bình tĩnh, không có chút hận ý nào, dường như đây là
hai việc mà cô nhất định phải.

Diệp Mặc không muốn quan tâm tới chuyện của hai nhà Phó Lý. Mà nói:

– Cô đã hai năm chưa trở về Chính Nguyên Kiếm phái rồi, phỏng chừng rất nhiều
chuyện cô cũng không biết, nghe nói Chính Nguyên Kiếm phái muốn xác nhập Ẩn
Kiếm môn. Hơn nữa tôi còn nghe nói nhà Lý gia tại Bình Nghiêu đã bị Chính
Nguyên Kiếm phái giết, cho nên có lẽ cô chỉ cần tìm được 'Huyễn vân lục đao'
trở về là tốt rồi. Về phần báo thù, Chính Nguyên Kiếm phái đã giúp cô làm rồi.

– A…

Phó Y Sương hơi sửng sốt. Một lát sau mới kịp phản ứng, mới lẩm bẩm nói

– Hoá ra có một số việc căn bản cũng không cần mình làm rồi.

Diệp Mặc không nói gì, chỉ có điều bình tĩnh nhìn Phó Y Sương.

Quả nhiên Phó Y Sương rất nhanh liền kịp phản ứng, lập tức có chút nhiệt tình
nhìn Diệp Mặc nói:

– Nói như vậy anh chỉ cần đem Huyễn vân đao pháp giao cho tôi, tôi sẽ không
cần vì Phó gia mà sống bởi huyết thề nữa.

Diệp Mặc thản nhiên nói:

– Cô nói không sai, 'Huyễn vân lục đao' đúng là đang nằm trên người của tôi,
nhưng tôi và cô không có bất kỳ quan hệ gì hết, tại sao vô duyên vô cớ tôi
phải đem 'Huyễn vân đao pháp' giao cho cô?

– …

Phó Y Sương có chút nghẹn lời, dừng một hồi lâu mới do dự mà nói:

– Nhưng lúc trước sau khi anh chém chết Lý Bách Sâm. Tôi cũng không có nhân
cơ hội đó mà động thủ với anh.

– Cô không có động thủ là bởi vì cô biết trên người Lý Bách Sâm không có
'Huyễn vân lục đao”, thứ hai cô còn có chút kiêng nể tôi, tôi có thể giết Lý
Bách Sâm cảnh giới Giả Đan, chưa chắc không thể không làm cô bị thương nặng.
Mà cô lúc ấy lại vừa vặn thăng cấp Kim Đan, tuyệt đối không thể bị thương. Cho
nên tôi cũng không nợ cô cái gì.

Diệp Mặc nói xong dừng một chút, tiếp tục nói:

– Hoặc là nói, lúc ấy Lý Bách Sâm muốn giết tôi, cho dù tôi không có sức đánh
trả, cô cũng sẽ không chủ động chạy tới giúp tôi, cô chỉ biết nhân cơ hội giết
Lý Bách Sâm. Về phần tôi sống chết thế nào, cô căn bản cũng không thèm quan
tâm. Tôi không nói sai chứ?

Phó Y Sương cười khanh khách, cô không có phản bác, sự thật đúng là như thế,
cho dù Diệp Mặc bị giết tại chỗ, cô cũng sẽ không chạy tới giúp, nhiều nhất
chỉ là nhân cơ hội đó mà giết Lý Bách Sâm. Tuy rằng cô cũng là đệ tử Chính
Nguyên Kiếm phái, nhưng cô vào Chính Nguyên Kiếm phái hoàn toàn là vì báo thù,
căn bản cũng không xem mình là người của Chính Nguyên Kiếm phái.

Thấy Phó Y Sương không nói gì, Diệp Mặc cười lạnh một tiếng nói:

– Muốn nói nợ, đây chẳng qua là cô nợ tôi, đừng nói đến việc tôi giúp cô giết
Lý Bách Sâm, trước đó không lâu, cô đánh thắng được tên tu sĩ Kim Đan viên mãn
kia sao? Nếu tôi không đến, cho dù cô không chết, cũng bị lột da. Nhưng thật
đáng tiếc tôi muốn nói cho cô biết rằng, nếu tôi không tới, cô sẽ rất khó mà
sống sót, về phần nguyên nhân cụ thể tôi không muốn nhắc tới nữa. Từ góc độ
này mà nói, cái cô nợ tôi là một cái mạng.

Phó Y Sương cúi đầu thấp xuống, cô tuy rằng không tin lời Diệp Mặc nói, hắn
không tới chẳng lẽ mình không trốn thoát được, nhưng Diệp Mặc dù sao cũng xem
như đã giúp cô.

Diệp Mặc vừa thấy vẻ mặt Phó Y Sương, chỉ biết cô có chút không tin lời mình
nói, cũng không thèm để ý, vẫn nói như cũ:

– Cô đã nợ tôi, còn muốn tôi đem 'Huyễn vân lục đao' miễn phí tặng cho cô, cô
không cảm giác được mình buồn cười lắm hay sao? Nếu cô cho là cô có thể cướp
được 'Huyễn vân lục đao” từ trong tay của tôi, vậy cứ việc tiến lên, tôi sẽ
cho cô hài lòng.

Diệp Mặc có thể giết chết tên tu sĩ Kim Đan viên mãn, Phó Y Sương lúc này đâu
ngu gì mạo hiểm liều mạng với Diệp Mặc, nếu không phải 'Huyễn vân lục đao' ở
trên người Diệp Mặc, cô sớm đã rời đi.

– Nếu không muốn giữ tôi lại, thì tôi đi đây, tạm biệt.

Nói xong Diệp Mặc lấy 'Tử Đao' trong tay ra.

– Đợi một chút…

Phó Y Sương vội vàng gọi Diệp Mặc lại, từ trong miệng Diệp Mặc cô chỉ biết
Diệp Mặc đã rời khỏi Chính Nguyên Kiếm phái, một khi Diệp Mặc đi rồi, cô sẽ đi
đâu tìm 'Huyễn vân lục đao'.

Thấy Diệp Mặc dừng lại, Phó Y Sương lại gọi hắn lại, sau đó kéo khăn che mặt
xuống cắn môi một cái nói:

– Tôi tự tin mình khá xinh đẹp, nếu anh đem 'Huyễn vân lục đao' trả lại cho
tôi…

Diệp Mặc nhìn Phó Y Sương ngây ngẩn cả người, nói thật hắn không xem trọng
'Huyễn vân lục đao', bởi vì hắn hiện tại đã có đầy đủ 'Huyễn vân cửu đao', nên
không thèm để ý đến 'Huyễn vân lục đao' kia? Cho dù là 'Huyễn vân cửu đao”
Diệp Mặc cũng không để ý đến nữa rồi, hắn đã lĩnh ngộ Huyễn vân đao pháp, uy
lực đã vượt hơn hẳn đao pháp Huyễn vân, làm sao có thể để ý đến 'Huyễn vân cửu
đao' cũ kỹ kia? Huống chi là một 'Huyễn vân lục đao' chưa hoàn thiện?

Hắn sở dĩ nói những lời này, là vì Phó Y Sương ở bên trong 'Sa Nguyên dược
cốc' thời gian lâu như vậy, khẳng định đã lấy được không ít dược liệu quý, hắn
muốn Phó Y Sương lấy ra một ít dược liệu để đổi mà thôi. Hắn sở dĩ không chủ
động nói thẳng, là muốn cho Phó Y Sương lấy ra những dược liệu và những món đồ
tốt nhất để trao đổi với hắn, đây là việc buôn bán cơ bản nhất. Chỉ có chính
mình không muốn trao đổi, đối phương mới có thể lấy ra những món đồ tốt nhất.

Nhưng Diệp Mặc lại không biết ý tưởng của Phó Y Sương, ở trong mắt của nàng,
cô lấy được lấy chút dược liệu tuy rằng quý báu, nhưng Diệp Mặc ở trong này
cũng lấy được rất nhiều dược liệu, dùng dược liệu quý để đổi 'Huyễn vân lục
đao' hẳn là cô cũng nghĩ không ra.

Huống chi 'Huyễn vân lục đao' đối với nàng mà nói không chỉ là một đao kỹ, tất
cả mọi người Phó gia đều có huyết thề trong người. Nếu không thể vì Phó gia
lấy lại ‘Huyễn vân đao pháp’ mãi mãi cũng không thể phi thăng. Hiện tại người
của Lý gia đã bị Chính Nguyên Kiếm tiêu diệt phái, đối với Phó Y Sương mà nói,
chuyện quan trọng nhất chính là tu luyện, sau đó phi thăng. Nhưng có lời thề
độc trong người, cô nhất định phải lấy về 'Huyễn vân đao pháp'. Huống chi,
'Huyễn vân đao pháp' vẫn là một môn đao kỹ cực kỳ lợi hại, đối với nàng mà nói
cũng là một sự trợ giúp cực lớn.

Nếu không phải Diệp Mặc biểu hiện sức chiến đấu rất dũng mãnh, cô đúng là muốn
giết Diệp Mặc, sau đó cướp đoạt 'Huyễn vân lục đao'.

Chỉ có điều cô hiện tại đánh cũng đánh không lại Diệp Mặc, cướp đồ trên người
Diệp Mặc lại càng không thể, trên người cũng không có bảo bối gì đặc biệt,
huống chi cô còn giống như Diệp Mặc nói, nợ hắn không ít. Phó Y Sương nghĩ
rằng trừ thân thể thuần âm của mình ra, cô không có bất kỳ cái gì có thể làm
cho đối phương động lòng.

Còn nữa, cô sở dĩ làm như vậy là vì biết Diệp Mặc rất háo sắc, lúc trước hắn
giết chết Lý Bạch Sâm, bên người đã dẫn theo hai cô gái xinh đẹp. Có lẽ chỉ có
như vậy, cô mới có thể lấy được 'Huyễn vân đao pháp' từ trên người Diệp Mặc.

Phó Y Sương sắc mặt có một chút tái nhợt, đoán chừng là do hàng năm đều dùng
mạng che mặt. Nhưng cho dù là như vậy, Diệp Mặc không thể không thừa nhận nàng
là một mỹ nữ. Đôi mắt của nàng rất lớn, khiến Diệp Mặc nhớ tới vài ngày trước
đã gặp một cô gái có ánh mắt to như vậy. Tuy nhiên so với cô gái mắt to kia,
Phó Y Sương hiển nhiên càng xinh đẹp hơn, cho dù là Khâu Tuyết, Diệp Mặc cũng
cho rằng không nhất định có thể so được với Phó Y Sương.

Cho dù như vậy, Diệp Mặc đối với Phó Y Sương cũng không có bất kỳ ý tưởng gì,
trong lòng của hắn thầm than, hắn cảm giác vì một 'Huyễn vân đao pháp' sáu đao
mà Phó Y Sương làm như vậy thật sự không đáng.

Diệp Mặc bỗng nhiên rã rời đứng lên, hắn đã không có ý muốn phải hung hăng
giết người phụ nữ này. Người phụ nữ này vì mối thù của Phó gia mà sống, vì
'Huyễn vân đao pháp' mà sống, loại chuyện lặt vặt này đối với Diệp Mặc mà nói,
quả là quá mệt mỏi.

Diệp Mặc lấy ra ngọc giản đựng 'Huyễn vân lục đao' ném về phía Phó Y Sương
nói:

– 'Huyễn vân đao pháp' ở bên trong này, tuy nhiên đao pháp này không hoàn
thiện, còn thiếu ba đao, cho dù là tu luyện, cũng chỉ có thể làm đao kỹ trước
Hư Thần, sau khi thăng cấp Hư Thần, 'Huyễn vân lục đao' hiển nhiên là không đủ
rồi.

Nói xong, Diệp Mặc không hề để ý tới Phó Y Sương, lấy ra 'Tử Đao' mang theo
một đường ánh sáng tím, biến mất tăm mất tích.

Tuy rằng hắn thông cảm với Phó Y Sương, nhưng cũng không muốn đem 'Huyễn vân
cửu đao' của mình đưa cho nàng. 'Huyễn vân cửu đao' là hắn may mắn mà có được,
hơn nữa cũng không phải đồ của Phó gia. Nếu lúc trước lúc hắn và Lý Bách Sâm
động thủ, Phó Y Sương trợ giúp hắn một chút, nói không chừng hắn sẽ đem ba đao
còn thiếu đó cho cô.

Nhưng khi đó Phó Y Sương chỉ đứng ở một bên nhìn, cũng không có động thủ, mình
bây giờ đem 'Huyễn vân lục đao' trả lại cho cô, cũng đã không làm nàng thất
vọng rồi.

Phó Y Sương cầm đao pháp 'Huyễn vân lục đao', ngây ngẩn cả người. Cô không thể
tưởng được khi cô bỏ cái khăn che mặt xuống, đối phương không ngờ trực tiếp
đem 'Huyễn vân lục đao' cho nàng, thậm chí không đề cập đến một điều kiện nào.

Đây là vì sao? Chẳng lẽ hắn cảm thấy mình xấu?

Đối với diện mạo của chính mình, Phó Y Sương vẫn khá tự tin, cô biết mình
không xấu, chẳng những không xấu, hơn nữa còn là một mỹ nữ. Nhưng cô thật sự
không nghĩ ra Diệp Mặc tại sao phải như vậy?

Lắc lắc đầu, Phó Y Sương không muốn nghĩ thêm nữa, trước tiên cô dùng thần
thức kiểm tra ngọc giản đựng 'Huyễn vân lục đao' một chút. Bên trong quả nhiên
là ghi chép lại 'Huyễn vân đao pháp'.

Phó Y Sương trong lòng mừng rỡ, cô lao lực trăm cay nghìn đắng, cuối cùng đã
giúp Phó gia tìm lại được 'Huyễn vân lục đao”, hơn nữa còn rất dễ dàng.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.