— o —
Chương 921: Điên cuồng.
Diệp Mặc vừa đứng trên Truyền Tống Trận đã chuẩn bị xong ý định ác chiến một
phen. Cho nên khi hắn nhìn thấy có người tới khiêu chiến hắn, lại là khiêu
chiến của một gã Kim Đan tầng năm, hắn thậm chí không do dự nuốt một viên Bồi
Chân Đan, đồng thời lấy ra Kềnh Linh Lam Quả ăn vào.
Sau khi Quảng Vi thấy Diệp Mặc lên Truyền Tống Trận, nhưng lại không xuống
dưới, hơn nữa còn ăn một viên đan dược gì đó. Huống chi, tên tu sĩ khiêu chiến
Diệp Mặc đã là Kim Đan tầng năm, thậm chí còn lợi hại hơn tên Kim Đan tầng bốn
mà cô vừa cùng Diệp Mặc hợp sức giết. Vội vàng nói lớn với đại sư tỷ ở trên
Truyền Tống Trận:
– Đại sư tỷ, chị mau giúp Diệp Mặc đi, hắn…
Đại sư tỷ của Tiên Dược Cốc nhìn hai gã tu sĩ Kim Đan viên mãn Nam An Châu ở
bên cạnh, còn có mấy tên Kim Đan hậu kỳ, lại nhìn Quảng Vi một cái, chậm rãi
lắc đầu, cô căn bản không thể ra tay, một khi ra tay thì chính là phá hư quy
củ. Phá hư quy củ rồi thì người khác sẽ cùng xông lên
Quảng Vi trong lòng quýnh lên, khởi động phi kiếm muốn đi hỗ trợ. Đại sư tỷ
của Tiên Dược Cốc vội vàng quát lớn:
– Quảng Vi, em đứng lại, em tới đó có thể giải quyết được vấn đề sao?
Quảng Vi nghe thấy Đại sư tỷ quát lớn, liền tỉnh táo lại, cô hiểu được nếu
mình tới đó chỉ làm mọi chuyện càng tồi tệ hơn thôi. Cô thở dài, chỉ có thể hi
vọng Diệp Mặc nếu không địch lại có thể xuống đây. Thế nhưng nhìn bản mặt tràn
ngập sát ý của tên tu sĩ Kim Đan tầng năm kia cũng biết được cơ hội như vậy là
vô cùng xa vời.
– Kềnh Linh Lam Quả?
Đã có vài tên tu sĩ nhận ra trái cây vừa rồi Diệp Mặc ăn là Kềnh Linh Lam Quả,
vội vàng kêu lên, đồng thời trong mắt lộ ra một tia nóng bỏng. Kềnh Linh Lam
Quả là một vật rất khó có được, mặc dù không phải là linh dược cấp bảy, nhưng
giá trị của nó không khác so với linh dược cấp bảy là bao. Tên tu sĩ Trúc Cơ
trước mắt này lại có Kềnh Linh Lam Quả, hơn nữa không hề do dự ăn mất một quả.
Bọn họ mặc dù không biết đan dược mà Diệp Mặc dùng lúc trước là gì, nhưng đều
đoán rằng trên người Diệp Mặc đã có một trái Kềnh Linh Lam Quả thì nhất định
sẽ có quả thứ hai.
Tên tu sĩ Kim Đan tầng năm dữ tợn cười một tiếng, nói:
– Tên nhóc, nhớ kỹ tên của ông nội, Kim Tỏa Chấn của Lưu Vân Kiếm Phái – Nam
An Châu. Nể tình Kềnh Linh Lam Quả mà cậu có, ông nội sẽ cho toàn thây.
Khi tất cả mọi người biết được thứ vừa rồi Diệp Mặc ăn là Kềnh Linh Lam Quả,
đều hối hận không lên sớm một chút. Bởi vì nếu tới sớm, chỉ cần giết Diệp Mặc,
Kềnh Linh Lam Quả sẽ là của mình.
Kim Tỏa Chấn tựa hồ cũng biết suy nghĩ của những người khác, sau khi nói xong,
giương tay lên. Một cái vòng bằng thép khổng lồ màu xám tro đập về phía Diệp
Mặc, chiếc vòng kia khi còn trong tay Kim Tỏa Chấn chỉ to bằng hai lòng bàn
tay, khi vòng tròn tới đỉnh đầu Diệp Mặc liền biến to ra phạm vi nửa trượng.
Mà bốn phía quanh vòng tròn lại bắn ra hơn mười đường ánh sáng đen nhánh.
Những thứ ánh sáng đen nhánh này mang theo một luồng sát cơ lạnh lùng thấm vào
người, hoàn toàn bao phủ lấy Diệp Mặc.
Cầm Mộ Tâm nhìn thấy một chiêu này mặt liền biến sắc, cô không nghĩ tới Kim
Tỏa Chấn vừa ra tay lại xuất ra một chiêu ngoan độc như vậy. Cô chính là bị
bại dưới vòng sáng này, nếu như không phải cô có một linh khí hộ giáp, nói
không chừng cô đã mất mạng dưới vòng tròn kia. Ánh sáng đen nhánh của vòng
tròn này vô cùng lợi hại, chẳng những giết người trong vô hình, lại mang theo
một hiệu quả có tác dụng ăn mòn cùng cắt nuốt thần thức.
Vòng tròn kia vừa tiến tới, Diệp Mặc liền cảm giác thần thức của mình đau
nhói, lại còn vô thanh vô tức bị ăn mòn, nhất thời trong lòng cả kinh. Hắn
không nghĩ tới còn có loại pháp bảo này. Pháp bảo ăn mòn thần thức, hắn mặc dù
có nghe nói qua nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hiện tại linh lực cường đại của Bồi Chân Đan phối hợp với Kềnh Linh Lam Quả
hoàn toàn khuếch tán ra, Diệp Mặc cảm giác cả người giống như bị lửa thiêu,
rất khó chịu. Hắn biết hắn đang đánh cược, đánh cược vào Tam Sinh Quyết.
Tam Sinh Quyết đồng thời vận chuyển, linh khí vô tận ở xung quanh tạo thành
một cơn lốc linh khí quay quanh Diệp Mặc, mà Diệp Mặc đồng thời xuất Tử Đao
ra, đánh chiêu đầu tiên, Huyễn Vân Thúc Nguyên Đao.
Hắn biết mình đang kết đan, lúc này phải phòng thủ, Kim Tỏa Chấn muốn công
kích thì tùy y công kích, công kích của y sẽ kích thích tiềm lực trên người
mình, nhưng hắn nhất định phải ngăn chặn được ánh sáng đen từ vòng tròn kia
của Kim Tỏa Chấn.
Huyễn Vân Thúc Nguyên Đao giống như trước cuồn cuồn nổi lên vô số ánh sáng
tím, không nhằm vào Kim Tỏa Chấn, mà là mười đường ánh sáng đen bắn ra từ pháp
bảo của y.
Tử Đao của Diệp Mặc phát ra ánh sáng tím cùng với mười đường ánh sáng đen bắn
ra từ vòng tròn của Kim Tỏa Chấn cuốn lại chung một chỗ, phát ra tiếng “xuy
xuy”, thứ tiếng động này khiến cho người nghe rất không thoải mái, người tu vi
thấp thậm chí có cảm giác muốn nôn mửa.
Cùng một thời gian, Diệp Mặc lại giơ tay lên, vô số linh thạch thượng phẩm bị
hắn lấy ra, rơi ra xung quanh hắn, tự động tạo thành một Tụ Linh Trận Pháp đơn
giản.
Tu Linh Trận này mặc dù đơn giản, nhưng toàn bộ đều bố trí từ linh thạch, cho
nên một khi Tụ Linh Trận được bố trí xong, linh khí quanh người Diệp Mặc sẽ
càng nhanh chóng tạo thành cơn lốc linh khí khổng lồ.
Diệp Mặc biết, nếu có hai năm tu luyện, hắn sẽ đột kích vào Kim Đan, căn cơ sẽ
càng vững chắc hơn. Nhưng hắn vẫn biết, hắn căn bản không có nhiều thời gian
như vậy, lúc này kích thích bản thân kết Đan, ngoại trừ vạn bất đắc dĩ, trong
đó còn có nhân tố kích thích tiềm lực của bản thân.
Mọi người xung quanh thấy Diệp Mặc chặn lại công kích từ vòng tròn của Kim Tỏa
Chấn, rất là kinh ngạc, nhưng bây giờ nhìn thấy xung quanh Diệp Mặc hình thành
cơn lốc linh khí khổng lồ, lại càng kinh ngạc.
Khi mọi người thấy Diệp Mặc lấy ra vô số linh thạch thượng phẩm, trong nháy
mắt tạo thành Tụ Tinh Trận, mọi người ở đây đều hiểu, hắn đang kết Đan ở đây.
Điên rồi, không người nào cho rằng Diệp Mặc lúc này hoàn toàn tỉnh táo, không
ai cho rằng lúc này Diệp Mặc là người bình thường.
Một tu sĩ Trúc Cơ đối mặt với sự chém giết toàn lực của tu sĩ Kim Đan, còn dám
trong lúc đó kết Đan, ý nghĩ của hắn thật sự quá ngây thơ rồi. Đây quả thực
không khác gì đi tìm cái chết, cho dù cuối cùng không bị người ta giết chết,
kết quả cũng là tẩu hỏa nhập ma.
Đại sư tỷ của Tiên Dược Cốc ngơ ngác nhìn Diệp Mặc đang điên cuồng hấp thu
linh khí, một hồi lâu sau mới nhìn Cầm Mộ Tâm nói:
– Xem ra chị nói sai rồi, hắn không phải là một người hồ đồ, mà là một kẻ
điên.
Quảng Vi cũng ngơ ngác nhìn Diệp Mặc, cô không nghĩ tới Diệp Mặc lại điên
cuồng như vậy, tu vi Trúc Cơ của hắn quá thấp để đối phó với tu vi Kim Đan
nhưng lại dám thực hiện kết Đan ở nơi này. Đã không thể dùng kẻ điên để hình
dung hắn, hắn quả thực không thể nói lý.
Kim Tỏa Chấn trong nháy mắt liền hiểu được ý tưởng của Diệp Mặc, nhất thời
giận tới mặt xanh mét, đây quả thực là tát vào mặt y, trắng trợn tát vào mặt
y. Đối mặt với một tu sĩ Trúc Cơ, tuyệt chiêu của y không cách nào công kích
tới, con kiến hôi Trúc Cơ này còn dám kết Đan khi đang chiến đấu cùng y, có
thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.
Kim Tỏa Chấn vô cùng phẫn nộ, giương một tay lên, một quả cầu màu đỏ sậm bay
về phía Diệp Mặc. Đồng thời y lấy ra một thanh trường đao, tựa hồ chờ đợi Diệp
Mặc chạy khỏi nơi bị nổ, một đao chém chết Diệp Mặc.
Người xung quanh nhìn một màn này đều vội vàng lắc đầu, Kim Tỏa Chấn là một tu
sĩ Kim Đan tầng năm lại đánh với một tu sĩ Trúc Cơ vốn là một chuyện rất mất
mặt, nhưng y còn vận dụng Xích Hồng Lôi.
Xích Hồng Lôi là lôi quang do tu sĩ lôi hệ khi luyện khí đặc biệt thu thập,
sau đó luyện chế một pháp bảo linh cấp bạo phát một lần, chẳng những có thể
trong thời gian ngắn bộc phát ra lôi quang mạnh mẽ, hơn nữa một mảnh nhỏ của
Xích Hồng Lôi cũng có thể đả thương địch thủ trong vô hình.
Tình huống bình thường, cho dù là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ bị Xích Hồng Lôi linh
cấp trung phẩm đánh trúng, cũng khó mà chạy trốn, đừng nói là một tu sĩ Trúc
Cơ. Mà hiện tại Xích Hồng Lôi mà Kim Tỏa Chấn ném ra chính là Xích Hồng Lôi
linh cấp trung phẩm.
Dưới sự vận chuyển của Tam Sinh Quyết, cộng thêm linh khí khổng lồ, chân
nguyên của Diệp Mặc dưới tác dụng của Bồi Chân Đan cùng Kềnh Linh Lam Quả đồng
thời tổ hợp lại rất nhanh. Hắn có thể cảm nhận được tu vi của mình dưới áp lực
của ánh sáng đen kia cùng với sự kích thích của đan dược đang tăng trưởng một
cách điên cuồng, tùy thời đều có xu thế đột phá.
Ban đầu vòng sáng màu đen có áp lực vô cùng lớn, cùng với sự ngưng tụ chân
nguyên của Diệp Mặc, hắn dần dần cảm giác dễ dàng hơn. Đang lúc Diệp Mặc chuẩn
bị phản kích thì hắn nhìn thấy Kim Tỏa Chấn lấy ra Xích Hồng Lôi.
Diệp Mặc biết Xích Hồng Lôi, hắn biết đây là pháp bảo duy nhất của lôi hệ, nếu
như Diệp Mặc không biết bản thân có thể hấp thu lôi nguyên thì hắn tuyệt đối
sẽ ngăn cản Kim Tỏa Chấn động thủ, thậm chí có thể trốn đi rất xa, nhưng hiện
tại hắn lại ngừng phản kích.
Oành, oành.
Trong tiếng nổ kinh thiên, Diệp Mặc bị Xích Hồng Lôi bao phủ hoàn toàn, ở nơi
Diệp Mặc đứng, chỉ có thể nhìn thấy vô số lôi quang cùng với lốc xoáy cuộn lại
với nhau, cùng nổ tung, những lốc xoáy đó dồn nén những linh khí kia, làm cho
chúng trở nên hỗn độn.
Mà Diệp Mặc lúc này đang nhắm hai mắt lại, thi triển Huyễn Vân Hành Ý Đao. Tu
vi của hắn trực tiếp bước một bước vào ngưỡng cửa của Kim Đan, vô số đao quang
được kích phát ra từ Tử Đao của Diệp Mặc, hơn mười đường đao quang dưới ý niệm
của Diệp Mặc phóng ra ngoài, chặn lại ánh sáng đen mà vòng tròn kia phát ra.
Còn phần lớn đao quang còn chưa kích phát ra, dưới sự khống chế của Diệp Mặc
ngăn cản những mảnh nhỏ mà Xích Hồng Lôi bắn ra khắp tứ phía.
Mà Xích Hồng Lôi là lôi quang có uy lực lớn nhất, không một tia nào đánh chệch
khỏi người Diệp Mặc, thậm chí những bộ phận bỏ sót còn bị dẫn dắt tới.
Diệp Mặc lúc này đã quên rằng hắn đang đối địch với Kim Tỏa Chấn, cả người đắm
chìm trong Tam Sinh Quyết để luyện hóa lôi quang. Lôi nguyên không ngừng được
hắn hấp thu, tu vi của hắn không ngừng tăng lên, lốc xoáy linh khí trên đỉnh
đầu ngày càng khổng lồ, ngày càng chân thực.
Người xung quanh nhìn thấy Diệp Mặc bị lôi quang đánh trúng, vội vàng thở dài,
bọn họ biết Diệp Mặc xong đời rồi, đừng nói Diệp Mặc là một Trúc Cơ viên mãn,
cho dù là Kim Đan viên mãn, bị Xích Hồng Lôi đánh trúng cũng sẽ mất đi nửa
mạng.
Quảng Vi khổ sở nhắm hai mắt lại, cô cũng biết Diệp Mặc xong đời rồi.
Cầm Mộ Tâm cúi đầu, trong lòng thở dài, bản thân cô rất yêu thích Diệp Mặc.
Danh tiếng đệ nhất luyện đan danh nhân đường không phải dễ dàng đoạt được, hơn
nữa sư phụ cho rằng hắn thật sự là một thiên tài, thậm chí thời điểm đem mình
đính hôn với hắn, cô cũng không có bao nhiêu mâu thuẫn. Chính là khi Diệp Mặc
cự tuyệt, cô mới có chút tức giận cùng lửa giận. Lúc này Diệp Mặc bị lôi quang
bao phủ, trong lòng cô lại dâng lên một cỗ đau thương nhàn nhạt.